Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 14.2

Chương 14.2: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

tumblr_ng17rmUgFw1ror2g3o1_500

Chính Đức Thánh Linh là Đấng đã thuyết phục tội nhân về tội lỗi của người ấy và bảo đảm rằng người ấy được ban đầy đủ niềm xác tín để nhận biết tội lỗi của mình, sẽ ban cho người ấy đầy đủ đức tin để tin quyết nơi sự cứu rỗi của người ấy. Nhưng không có người nào tự tạo được cho mình đức tin ấy. Chính Đấng đã ban đức tin để được chữa lành thuộc thể sẽ ban cho người ấy đức tin này. Đấng ấy là nguyên soái và thành toàn của đức tin chúng ta_Christ Jê-sus!

Với Ngài thì không có sự phấn đấu! Nhiều lần trong buổi thờ phượng có phép lạ, tôi đã thấy nhiều người chuyên chú, phấn đấu, vật lộn, đòi hỏi Thượng Đế phải ban cho họ sự chữa lành thuộc thể, tuy nhiên không được nhậm lời.

Chúng ta có thể tin nơi sự lành bệnh. Chúng ta có thể tin nơi Chúa chúng ta và quyền năng chữa bệnh của Ngài. Nhưng chỉ có Jê-sus mới thực hiện được công việc đưa chúng ta lên đỉnh núi đắc thắng. Chúng ta đã khiến cho đức tin trở thành sản phẩm của trí óc hữu hạn, trong khi chúng ta đáng phải gán trao hết mọi ân tứ thiêng liêng cho Thượng Đế. Đối với nhiều người, đức tin là chính lẽ tin của họ nơi lẽ thật, và họ thường căn cứ trên nỗ lực phấn đấu của mình và trốn khả năng đánh đổ những mối nghi ngờ bất tín của họ.

Trong đức tin có sự tin tưởng, nhưng đức tin còn hơn sự tin tưởng nhiều phần. Jê-sus là đức tin của chúng ta và “Đấng ban cho mọi ân tứ tốt lành và trọn vẹn”. “Jê-sus là cội rễ và cuối cùng của đức tin.” Một đức tin sống động là một niềm tin tưởng không lay chuyển, một sự trông cậy và sự nương tựa nơi Thượng Đế với tất cả niềm xác tín. Đức tin có thể trở nên thực hữu như bất kì giác quan nào của chúng ta. Khi chúng ta nhận lãnh đức tin của Ngài, chúng ta cũng nhận lãnh được sự hiểu biết. Mọi điều Thượng Đế dành cho con cái Ngài. Ngài đều đặt để trong vòng tay của đức tin, sau đó Ngài quay đi và ban cho con cái Ngài đức tin để đạt tới ân tứ tương ứng.

Tôi cảm biết rằng: với Chúa, không có sự phấn đấu, mọi làn sóng nghi ngờ, lo âu, bối rối đều tan biến và một sự bình an thảnh thơi huy hoàng lạ lùng tràn ngập lòng và trí của người đã tiếp nhận điều mà Ngài chỉ có thể ban cho mà thôi, và sự ồn ào duy nhất ấy là sự ngợi khen và tôn vinh từ môi miệng của những người vừa được Danh Y Đại Tài chữa lành.

Một trong những bí quyết lớn lao nhất mà tôi đã học hỏi được qua nhiều năm nay ấy là khi tôi nhận thức được sự bất năng của chính mình và thú nhận điều đó với Ngài, thì quyền năng của Ngài được bày tỏ lớn lao hơn bao giờ hết.

Tôi nhớ lại một thiếu nữ đã dùng thí dụ này để mô tả đức tin. Cô ấy bảo rằng: “Khi tôi tập nổi mình lên trên mặt nước, tôi thấy rằng mình phải hoàn toàn thoải mái và tin cậy không một chút sợ hãi, rằng nước sẽ nâng tôi lên, thực vậy và tôi nổi, cũng một cách ấy tôi có được đức tin.”

Không phải vì đòi hỏi Thượng Đế mà chúng ta nhận được điều gì, nhưng ấy là nhờ tình yêu, sự thương xót và sự nhân từ cả thể của Ngài mà Ngài ban cho chúng ta. Nhiều lúc chúng ta quên đi hẳn sự kiện là không có một người nào trong chúng ta có thể tự mình xưng công nghĩa, không có người nào xứng đáng để hưởng lấy một phước hạnh nhỏ nhất, nhưng chúng ta là những kẻ nhận lãnh phước hạnh của Ngài chỉ nhờ ở sự nhân từ và thương xót của Ngài. Sự chữa lành là một hành động do thẩm quyền của Thượng Đế.

Khi tôi được hai mươi tuổi, tôi có thể trả lời mọi câu hỏi của quý vị. Lúc đó tôi nghĩ rằng: lý thuyết thần học của tôi rất là đúng, và tôi tin chắc rằng nếu quý vị tuân theo một luật lệ nào đó, cố sức làm việc, vâng giữ mọi giới điều và tự đạt đến cho mình độ tâm linh nào đó, Thượng Đế sẽ chữa lành cho quý vị.

Nhưng một ngày kia, cả mớ lý thuyết thần học của tôi đã đổ vỡ và tan nát thành hằng ngàn mảnh vụn, khi một người đàn ông vừa bước vào thính đường, một buổi thờ phượng có phép lạ. Đứng yên không đầy năm phút đã dạn dĩ bước lên khán đài, thú nhận cách dõng dạc rằng: “Tai tôi vừa mới nghe được và tôi không tin về điều ấy”.

Mặc dầu tôi hỏi đi hỏi lại người đó nhiều lần, ông ta không hề rút lại lời nói. Trông thấy đám đông người ấy tò mò bước vào, tưởng là nơi đây đang tổ chức bán đấu giá hay phát chẩn gì chăng. Người ấy đứng xem như một khán giả, và sau khi cật vấn, tôi được biết hơn hai mươi lăm năm rồi người ấy không hề đi nhà thờ và tự liệt mình vào hạng vô thần.

Thi 147.8

Tôi rất có thể thuật lại hết trường hợp của những người đã được chữa lành và đã ngạc nhiên, thú nhận tỏ tường là mình không trông mong là được lành bệnh, nhưng rồi họ nức nở kêu lên rằng: “Tôi đã không ngờ được – tôi đã không ngờ được!” Trừ phi chúng ta tìm được phương thức giải thích, tôi chỉ có thể nói với quý vị rằng đó là những trường hợp được chữa lành do ơn thương xót. Bởi sự nhân từ của Thượng Đế họ được chữa lành.

Chúng ta quên lãng sự nhân từ của Thượng Đế, chúng ta quên lãng sự thương xót của thế giới của Ngài, chúng ta quên rằng chúng ta không đáng nhận lãnh các phước hạnh của chúng ta, và cũng không xứng đáng với lòng nhân đức của Chúa. Nếu không phải vì sự nhân từ, thương xót, ân sủng và tình yêu của Thượng Đế, không một người nào trong chúng ta có thể trở thành Cơ đốc nhân và nguyên lý này không một chút sai chạy trong việc chữa lành thể xác. Mấy khi tôi suy nghĩ rằng Thượng Đế không mấy để tâm đến lý thuyết thần học của con người, mà chúng ta cứ câu nệ đến việc đưa ra những giáo điều cho những vấn đề chúng ta biết rất ít!

Thượng Đế không bao giờ đáp ứng lại sự đòi hỏi của người cho con người để tự minh chứng về Ngài. Tôi lấy làm lạ vì có nhiều người cố đưa ra bảng trả giá về Thượng Đế. Chúng ta không thể đặt Thượng Đế vào một tình trạng thương mại, chúng ta không thể thưa với Ngài rằng: “Tôi không hiểu rõ về Chúa, nhưng nếu Chúa chữa lành cho tôi, tôi sẽ tin Ngài.”