Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 13.5

Chương 13.5: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

red-rose-wallpaper-photo

Một đêm kia, Barry đến một mình và tôi hỏi tại sao Ona suốt tuần qua không vào thăm tôi. Cháu trả lời cách ngây thơ: “Tất cả cũng tại má. Kể từ buổi tối bác sĩ Pye ghé lại nhà bảo với ba là má không bao giờ đi được thì chị ấy như vậy đó. Chắc là chị ấy bị xúc động thần kinh.”

“Má không bao giờ đi lại được sao? Con bảo là bác sĩ nói má không còn đi lại được sao? Con đã biết là má phải sử dụng xe lăn tay mà không nói gì hết à?” Sự kinh hoàng khi nghe một bản án lớn đến nỗi tôi không chịu đựng được nên tôi bật lên khóc. Barry bối rối và xúc động.

Sáng hôm sau, tôi hỏi bác sĩ Pye về việc này. Ông cúi đầu: “Đúng thế bà Pettigrew ạ. Tôi đã báo cho gia đình bà. Tôi làm như vậy để cho Ona nhìn thẳng vào thực tại. Tôi không bảo là bà chẳng bao giờ đi lại được. Tôi chỉ bảo là còn lâu, và rất ít hy vọng là bà có thể đi lại bình thường. Nhưng bà có thể về nhà và chúng tôi có thể kiếm cho bà một chiếc xe lăn tay.”

Bác sĩ Pye bảo tiếp: “Bây giờ chúng ta phải cùng nhau giải quyết việc của Ona. Bà đã giấu diếm cháu bệnh tình thật sự của bà. Cháu không thể chấp nhận sự việc bà là một phế nhân vì bà không để cho cháu nhìn nhận thực tại đó. Bà phải sửa đổi lại và giúp cho cháu ý thức được những điều sẽ phải gặp trong tương lai.”

Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận hình ảnh con gái tôi thấy tôi ngồi trên chiếc xe lăn tay. Tôi đáp: “Thưa bác sĩ, tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi chắc không thể làm được.”

650715-rose-flowers-in-the-garden

Bác sĩ Pye thông cảm cho sự khó khăn của tôi và khéo léo đưa tôi vào tình trạng bắt buộc phải giúp Ona nhìn thẳng vào thực tại. Đêm ấy, một y tá đến tìm tôi, đẩy tôi đi đến phòng bệnh nhân khác để xem vô tuyến truyền hình. Đến giờ thân nhân thăm viếng, tôi càng bối rối và cuối cùng tôi nhận được chuông báo của y tá để đưa tôi về phòng. Tôi bảo: “Tôi phải dẹp chiếc xe lăn này trước khi gia đình tôi đến thăm.”

Cô y tá đẩy tôi ra hành lang và xin lỗi có việc đi trong giây lát. Tôi hét to: “Đừng bỏ tôi ở đây”. Nhưng cô ta vẫn đi.

Thình lình, tôi nghe tiếng chân đằng sau lưng. Tôi nhận ra đó là tiếng chân nặng nề của Clarence và tiếng gót giày nhí nhảnh thánh thót của Ona trên sàn nhà. Tôi rên rỉ: “Chết rồi làm sao bây giờ? May ra cha con chàng không nhận ra mình.” Tôi cúi đầu xuống, hy vọng cha con chàng đi lướt qua.

Rồi tôi thấy Ona đặt tay trên vai tôi, giọng run run: “Má, má làm gì ở đây? Tại sao họ bỏ má một mình ngoài hành lang?” Trước khi tôi lấy lại bình tĩnh thì Ona đã đẩy tôi về phòng.

Cô y tá trở lại bảo: “Bà cứ ngồi trên xe nói chuyện với cháu, đã lâu rồi bà chưa ngồi dậy.” Cô y tá bỏ tôi ngồi tại đây với Ona đối diện nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn tay. Cuộc thăm viếng lần này thật lặng lẽ. Chúng tôi ai nấy sợ không dám trò chuyện e rằng sẽ khóc, và chỉ ngồi nhìn nhau.

Khi Ona về, cháu cúi xuống hôn tôi. “Má ạ, không đến nỗi gì. Khi má về nhà, con sẽ đẩy xe cho má đi”.