Chương 13-Những Điều Khó Hiểu Trong Kinh Thánh

CHƯƠNG 13: NHỮNG CÂU CHUYỆN XẤU TRONG THÁNH KINH

images (3)

 

Một phản bác xưa cũ và tâm đắc của những người không tin Chúa nhằm vào Thánh kinh là bộ sách ấy có “nhiều chương nặc mùi dâm ô từ đầu chí cuối”. Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không muốn phủ nhận rằng có nhiều chương trong Thánh kinh mô tả các khung cảnh mà nếu đem trình diễn trước một cử toạ hỗn hợp thì không phải là khôn ngoan, nhưng các chương ấy không phải là dâm ô.

Đề cập tội lỗi – cả đến các tội lỗi xấu xa nhất – bằng những lời lẽ rõ ràng nhất, thì không phải là nói chuyện dâm ô. Đó là sự thánh khiết ở hình thức cao nhất của con người. Các câu chuyện về tội lỗi có dâm ô hay không, là hoàn toàn tuỳ thuộc vào cách thức nó được kể lại, và mục đích nhằm vào khi người ta kể chúng lại. Nếu câu chuyện được kể lại nhằm đùa giỡn với tội lỗi hay biện hộ hoặc bào chữa cho tội lỗi, thì nó là dâm ô. Mặt khác, nếu một câu chuyện sở dĩ được kể lại là để cho người ta ghét tội, chỉ cho người ta thấy sự ghê tởm của tội, để đưa người ta đến chỗ tránh tội lỗi được xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, và chỉ cho người ta về sự cần thiết của sự cứu chuộc thì nó không phải là dâm ô, mà trái lại, nó vốn là lành mạnh về phương diện luân lý đạo đức nữa.

Cho nên, đây chính là phương pháp của Thánh Kinh nhằm mô tả tội lỗi. Quả thật là nhiều tội như ngoại tình và những tội tương tự như thế chống lại sự trong trắng thuần khiết đã được đề cập đích danh mà không tìm cách giảm nhẹ lời lẽ đi. Những việc làm ghê gớm thuộc loại ấy đã được mô tả rõ ràng và các kết quả khủng khiếp của chúng đã được đề cập, nhưng mọi sự đều đã được kể lại thế nào để khiến được người ta phải lánh xa các tội lỗi tàn ác và đáng ghê tởm đó.

Chẳng có gì để nghi ngờ là nhiều người đã lại sa trở vào việc thực thi các tội đó do những điều rõ ràng mà Thánh Kinh đã nói về chúng. Nhiều người khác đã từng sa vào các tội ấy, nhưng đã nhờ Thánh Kinh hướng dẫn để thấy tính cách trầm trọng của các hậu quả của chúng, nên đã được chỉ dẫn để quên chúng đi nhờ những gì Thánh Kinh nói về chúng. Tôi không muốn suy diễn từ điểm này mà chỉ viết theo số nhiều từng trải của nhiều người cả nam lẫn nữ đã từng bị cám dỗ để phạm vào các tội ấy nhưng đã được Thánh Kinh giữ lại nhờ những lời của Thánh Kinh liên quan đến chúng. Tôi cũngviết nhờ có nihều từng trải với nhiều người từng sa ngã, nhưng rồi lại được nâng lên và được cứu nhờ chân lý của những gì đã có trong Thánh Kinh về các đề tài này.

Có người đã nói: “Có nhiều điều trong Thánh Kinh chẳng thích hợp cho việc đọc sách ấy trước công chúng chút nào”, và câu này đã được đưa ra, dường như nó là một luận cứ để chống lại Thánh Kinh. Thế nhưng đó là một luận cứ biết sức dại dột. Trong nhiều tác phẩm hay nhất và có giá trị nhất viết về thuốc, có nhiều đoạn chẳng thích hợp cho việc đọc trước công chúng chút nào, thậm chí cũng chẳng thích hợp để đọc cho trẻ con nghe nữa. Dù vậy, kẻ nào đó sẽ rất dại dột nếu đem cắt các khúc sách ấy đi khỏi các tác phẩm viết về thuốc men là vì lý do ấy, và kẻ nào phản đối Thánh Kinh vì những khúc sách trong đó tuy có giá trị tại chỗ của chúng, nhưng lại không có ý định để được đem đọc trước công chúng, thì cũng là kẻ dại dột y như thế.

Thánh Kinh giống như một quyển sách về phần thuật luân lý đạo đức và trị liệu về phương diện thuộc linh, nên nó sẽ rất thiếu sót và thật ra là một dấu chỉ là nó không phải từ Đức Chúa Trời đến, nếu nó không đề cập các sự kiện đáng sợ ấy về con người như nó vốn là như thế, và với các phương pháp để chữa trị các căn bệnh luân lý đạo đức đáng ghê tởm đó.

Tôi là một người cám ơn Đức Chúa Trời vì đã có những khúc sách như thế trong Kinh Thánh. Có nhiều điều mà tất cả các thiếu niên cả nam lẫn nữ đều cần phải biết về một vài hình thức của tội lỗi vào một thời kỳ tương đối là rất sớm. Nhiều bé trai bé gái đã sa vào các hình thức đó của tội lỗi trước khi ý thức được tính cách đáng ghê tởm của nó chỉ vì họ đã không được cảnh cáo về chúng. Dốt nát về chúng là một điều bất hạnh. Tôi chẳng biết có phương pháp nào hay hơn cho các thanh niên nam nữ để làm quen với các hậu quả của những tội lỗi mà họ cần phải biết rõ này, khác hơn là các cô cậu ấy phải đọc những gì Thánh Kinh cần nói về chúng vào thì giờ mà họ biệt riêng ra cho Đức Chúa Trời.

Thay vì đổ lỗi cho Thánh Kinh về những điều đó, đáng lẽ chúng ta phải ca tụng Đức Chúa Trời vì đã đặt chúng vào đấy. Thí dụ, trong chương thứ nhất của sách Rô-ma có những điều không thể có trong những Bài giảng trước công chúng, và theo quy luật chung, chúng ta thường bỏ qua hai câu khi đọc chương ấy, trước công chúng. Tuy nhiên hai câu ấy lại có giá trị lớn lao khi cần phải đối phó với người ngoại đạo, và chúng đã cứu được nhiều người trên các quốc gia có tiếng là theo Cơ-đốc giáo khỏi các tội lỗi đáng ghê tởm đã từng bị vạch trần và tố giác đó.

Có một người ngoại đạo trong một tác phẩm của ông ta, đã thách thức các Cơ-đốc nhân là chẳng hay họ có “dám lấy quyển Thánh Kinh, đọc lên sự kiện về Ô-nan trong Sáng Thế ký, hay không” (xem SaSt 38:8-9). Dường như ông ta tưởng rằng đây là một luận cứ dứt khoát chống lại Thánh Kinh, nhưng nghĩ như thế chỉ là ngốc nghếch mà thôi. Không đọc chương này trước công chúng thì quả là khôn ngoan, nhưng đọc riêng chương sách này khi chỉ có một mình, đã cứu được nhiều người khỏi cái thói quen của một tội giống như thế. Lẽ dĩ nhiên, cả chương này là một điểm đắc ý để người ngoại đạo công kích, vốn đã được lợi dụng rất có kết quả để vạch trần thói tham dục và các hậu quả đáng ghê sợ của nó.

Có một kẻ phản bác cũng từng nói về bộ Thánh Kinh: “Một phần sách thánh có chép về sử ký và thuật lại nhiều sự kiện thuộc loại không thể đề cập trước một phụ nữ đức hạnh mà khởi gây ghê tởm. Một phụ nữ có được phép đọc trong phòng riêng điều mà người ta sẽ run rẩy khi nghe nói tại bàn ăn hay không?” Đây cũng đã được xem là một luận cứ hợp lý nhằm chống lại Thánh Kinh, thế nhưng khi khảo xét thật kỹ và suy xét thật thấu đáp, ta sẽ thấy là một điều hoàn toàn dại dột.

Chắc chắn rằng một phụ nữ cần phải đọc trong phòng riêng điều mà người ấy chắc sẽ “run rẩy nếu được nghe” tại bàn ăn. Tất cả các phụ nữ khôn ngoan đều làm như thế. Tôi biết một quyển sách mà tất cả các phụ nữ đều thích đọc trong phòng riêng, mà nếu được đem ra đọc tại bàn ăn, sẽ khiến họ đứng dậy khỏi đó vì xấu hổ, để rồi sẽ đi luôn ra khỏi phòng.

Có nhiều điều mà đàn ông và đàn bà đều cần phải suy nghĩ đến ở chỗ riêng tây, để khỏi có lúc nào đó phải đem ra thảo luận trước công chúng. Có những quyển sách về thái độ phải lẽ của phụ nữ trước một số các mối liên hệ thiêng liêng trong đời sống vốn thánh khiết hơn bất kỳ một mối liên hệnào khác, khiến người ta có thể vào ra mắt một Đức Chúa Trời thánh khiết mà chẳng thắc mắc gì về vấn đề chẳng hay Ngài có tán thành hay không, nhưng lại không thể đề cập ở chỗ đông người. Thật là kỳ lạ khi nhiều đàn ông đàn bà thông minh lại sử dụng các luận cứ ấu trĩ đến thế.

Thánh Kinh là một bộ sách thuần khiết là điều đã hiển nhiên do sự kiện nó không phải là một quyển sách được ưa thích trong hay ổ của những kẻ đê tiện. Mặt khác, những quyển sách cố tìm cách biến Thánh Kinh trở thành có vẻ như một quyển sách dâm ô và cố tìm cách ngăn cản người ta đọc, lại là những quyển sách được ưa thích trong các hang ổ của những kẻ đê tiện. Những người cả nam lẫn nữ thuộc hạng bất khiết đều ái mộ một nhân vật xuất sắc dám tấn công vào cái gọi là “tính cách dâm ô của Thánh kinh”. Hạng người bất khiết đó vốn chẳng thường đọc Thánh Kinh. Họ thường đọc sách của những kẻ không theo đạo.

Những người ngoại đạo hay phản bác thích ám chỉ Thánh kinh là một bộ “sách dâm ô” rất thường phản lại sự thiếu thành thật và đạo đức giả của họ. Trong một quyển sách của mình, ở một chỗ đề cập đề tài này Đại tá Ingersoll đã phản bác Thánh Kinh là kể lại những việc làm xấu xa ấy mà “chẳng có nét trào lộng nào” cả. Nói khác đi, ông ta đã không phản đối việc kể lại những câu chuyện xấu nếu đó chỉ là một câu chuyện nhằm đùa giỡn với tội lỗi. Tạ ơn Đức Chúa Trời vì đó chính là điều mà Thánh kinh không làm, tức là đùa giỡn với tội. Bộ sách ấy biến tội lỗi thành đáng ghê tởm đến độ chính những kẻ đã có sẵn thói dâm ô ở trong lòng rồi, vẫn tưởng rằng Thánh kinh là một quyển sách dâm ô.

Một số người từng tận lực tấn công vào bộ sách bị gọi là “dâm ô” này, lại chính là những kẻ nổi tiếng trong vấn đề kể chuyện dâm ô. Một trong những nhân vật dẫn đầu việc công kích Thánh Kinh trên cơ sở là tính dâm ô của nó, đã được một nhà xuất bản sách báo dâm ô thuê để bào chữa cho vụ kiện của ông ta. Một người khác vốn là một lãnh tụ trong thành phố của ông ta trong việc tung ra những lời tấn công Thánh Kinh, thách thức các Cơ-đốc nhân hãy đọc trước công chúng một số đoạn Kinh điển được cho là vô luân, sau đó chẳng bao lâu, đã được tìm thấy là bị chết vì tự sát trong một khách sạn tại Boston, bên cạnh một phụ nữ trẻ không phải là vợ ông ta.

Một người nói rằng “Tôi chống lại việc Thánh Kinh được đặt vào tay thanh niên vì các trang sách ấy sặc mùi dâm ô”, một người không muốn cho thiên hạ đọc những “phần xấu xa” đó của Kinh điển, e rằng tâm trí họ bị ô nhiễm, nhưng lại hết sức cẩn thận đưa ra một danh mục các khúc sách mà ông ta không muốn cho người khác đọc. Thậm chí ông ta còn yêu cầu các độc giả của mình hãy thử đọc xem. Thế thì còn có thái độ đạo đức giả nào hơn thế nữa chăng?

Tôi nhận thấy trong một thành phố mà tôi đang tổ chức những buổi nhóm lại, là có một người luôn luôn làm gián đoạn buổi nhóm bằng cách nói lên về những phần Kinh điển mà ta cho là không thích hợp và vô luân vô đạo, lại từng bị bắt giữ và truy tố về tội xuất bản sách báo dâm ô. Sự thật là số người đó vốn thù ghét Thánh Kinh. Sở dĩ họ ghét bộ sách ấy vì nó tố giác tội lỗi và khiến cho họ phải khó chịu, xốn xang khi sống trong tội lỗi.

Để tóm tắt tất cả lại, trong Thánh Kinh có nhiều phần mô tả tội lỗi mà một người khôn ngoan không thể đem ra đọc trong tất cả các hội chúng hội họp công khai, nhưng những phần mô tả ấy đều lành mạnh về phương diện luân lý đạo đức trong những nơi mà Đức Chúa Trời là Tác giả bộ sách ấy, có ý định muốn cho họ đọc. Đứa trẻ con được trưởng dưỡng để đọc toàn bộ Thánh Kinh, từ Sáng Thế ký đến Khải huyền sẽ được biết rõ bằng phương pháp tốt nhất có thể có được, điều mà một đứa trẻ cần phải biết ngay trong giai đoạn đầu tiên của đời sống, nếu nó được bảo vệ cẩn thận chống lại các nguy cơ đang vây quanh đời sông hiện đại của chúng ta. Một đứa trẻ được trưởng dưỡng và được thường xuyên cho đọc toàn bộ Thánh Kinh sẽ càng có nhiều hy vọng được giải cứu khỏi các thói xấu đang ngấm ngầm muốn phá hại sức lực tinh thần, đạo đức và thuộc thể của các thanh niên thanh nữ của chúng ta hơn bất cứ một đứa trẻ nào khác.

Nhưng một đứa trẻ được trưởng dưỡng bằng sách báo và những cuộc trò chuyện ngoại đạo thì dễ trở thành mồi ngon cho kẻ quyến rủ và gái điếm hơn. Người dễ bị quyến rủ nhất tiếp theo đó là kẻ mà do chểnh mảng bỏ qua không chịu đọc Thánh Kinh, nên bị bỏ mặc cho dốt nát về những chiếc hố sâu, là những cạm bẫy của cuộc đời.