Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 9.6

Chương 9.6: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

red-rose-wallpaper-photo

Đột nhiên tôi nghe một giọng đàn ông cầu nguyện. Chưa bao giờ tôi nghe một giọng nói chân thành êm dịu như thế. Nội dung lời cầu nguyện _người ấy cầu xin Đức Chúa Trời mọi điều mà tôi đã quên lãng.

Tôi sợ không dám nhìn lên, nhưng cuối cùng cũng đã mở mắt ra. Người ấy mặc một bộ đồ xám màu bạc sáng chói, và gương mặt giống như mặt của Christos. Người ấy có vẻ cao lớn.

Bỗng nhiên mọi lời Kinh Thánh tôi đã đánh dấu hiện lên trong trí tôi. Có tiếng gió thổi ào ào, càng ngày càng mạnh.

Tôi quay lại nói nhỏ với Gus: “Con có nghe gió thổi không?”

“Đâu có hả má?” Nó trả lời nhìn tôi chăm chăm.

“Con nghe kỹ thử coi. Má nghe rõ đây này. Con với má xem thử có cửa sổ nào mở không?”

Bé Gus xích lại gần tôi: “Má ơi, không có gió mà cũng không có cửa sổ nào cả.”

Rồi quyền năng của Đức Chúa Trời giáng trên tôi. Tôi bắt đầu lắc lư. Tôi cố kiềm giữ thân mình, nhưng hoàn toàn không thể tự chủ được cơ thể. Tôi nghe tiếng cô Kuhlman: “Sự kiện này là sự thực đấy!” rồi cô bước nhanh đến phía tôi bảo: “Chính Chúa đấy.”

Blue-Flowers-Park-Keukenhof-Amsterdam

Cô đến gần tôi là đặt nhẹ đôi bàn tay lên đầu tôi cầu nguyện. Tôi thấy một sự bình an rạng rỡ huy hoàng. Mọi tiếng nói đều biến mất và tôi chỉ còn nghe tiếng gió thổi, nhìn thấy danh Jê-sus trước mặt, hiện ra như một cái thang bắc tận lên thiên đàng_Jê-sus_Jê-sus_Jê-sus_Jê-sus.

Sau buổi thờ phượng, tôi trở về gặp George tại chỗ ngồi của chàng. Tôi thấy rõ là chồng tôi bối rối và sợ hãi. Chàng không muốn đề cập đến vấn đề ấy, vì thực tại luôn luôn là George sợ hãi. Chồng tôi bảo tôi: “Quả thật anh thấy em đã có một điều thể nghiệm gì đó. Việc ấy không sao nhưng anh chưa cần điều ấy đâu. Carol à, anh không muốn làm kẻ giả hình. Anh đã sinh ra một lần rồi, và thấy không cần sinh lại lần thứ hai. Đơn giản thế thôi.”

Nhưng tôi thấy mình đúng một điều. George không thể nào vừa dự các buổi nhóm, nghe tin lành mà không biến đổi. Chồng tôi chưa bao giờ kiềm thảo đời sống của mình như bây giờ, và dần nhận thức là mình đang sống trong một thế giới chỉ có bề ngoài.

Trong hai năm kế tiếp, chồng tôi thường nhắc đến địa ngục và chồng tôi lằm bằm: “Làm ra tiền nhưng mất gia đình và linh hồn, liệu có ích gì chăng?” Tôi vẫn gửi thư đến văn phòng cô Kuhlman xin cầu nguyện và chờ đợi giờ phút Đức Thánh Linh chiếm hữu đời sống của chàng.