Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 9.5
Chương 9.5: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Đó là Chúa Nhật đầu tiên trong nhiều ngày Chúa Nhật chúng tôi lái xe đi hơn chín mươi cây số từ Akron đến Youngstown để dự các buổi thờ phượng tại thính đường Stambaugh.
George nhận thấy điều này làm cho tôi vui. Mặc dù tôi biết rằng chồng tôi đưa tôi đi cốt để lương tâm không cắn rứt, tôi vẫn hy vọng là những lần này đủ tác dụng khiến chồng tôi biến cải.
Có một điều gì đó đã xảy ra trong tâm hồn George. Sự kiện này có tính chất tiệm tiến, nhưng càng ngày chồng tôi càng tỏ vẻ bất mãn với nếp sống của mình và càng tỏ ra ngạc nhiên về quyền năng của Đức Chúa Trời thể hiện trong các buổi thờ phượng của cô Kuhlman.
Sáu tháng trôi qua, các hộp đêm vẫn tiếp tục hoạt động, các nghệ sĩ đến và đi, và George vẫn quan niệm rằng tiền bạc là điều quan trọng nhất trên đời.
Đêm thứ bảy cuối cùng của tháng giêng năm 1953, đoàn Artie Shaw trình diễn đêm chót tại nhà hàng và George về nhà mỏi mệt vô cùng. Chàng bảo: “Đường đóng băng nhiều lắm. Mình không thể đi Youngstown sáng mai được đâu.” Đêm ấy tôi cầu nguyện và biết rằng Chúa muốn chúng tôi đi. Ngài sẽ làm tan băng giá và Ngài đã thực hiện điều ấy vì một lí do rất đặc biệt.
Thính đường chật ních cả người và chúng tôi phải ngồi xa nhau. George ngồi trước tôi hai dãy ghế và đặt Bill, đứa con trai thứ nhì của chúng tôi lên đùi. Ngồi với tôi là Gus (đứa lớn nhất) và Pattie (chỉ mới một tuổi rưỡi).
Khi cô Kuhlman mời thính giả tiếp nhận Chúa thì có rất đông người hưởng ứng, đông một cách lạ lùng. Tôi không hiểu sao có nhiều người đi lên đến thế, vì tôi tin rằng lời mời quyết định cho những người vô thần và những người đã phạm trọng tội mà thôi.
Sau đó cô Kuhlman đã tiến đến máy ghi âm và nói: “Lời mời quyết định này dành cho những ai chưa được tái sinh. Những ai chưa dùng môi miệng xưng Jê-sus Christ ra và tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa của chính mình. Quý vị có thể là thuộc viên của một Hội Thánh. Tuy nhiên, nếu quý vị chưa tiếp nhận Ngài là Cứu Chúa của chính mình, lời mời này dành cho quý vị.”
Tôi ngồi thẳng người lên. Liệu tôi có nghe nhầm chăng? Tôi thốt lên: “Lạy Theoma, con chẳng biết rằng con phải nhận Jê-sus làm cứu Chúa của con. Bây giờ con sẽ làm điều ấy.”
Thế là tôi dắt Gus và Pattie đi dọc hành lang. Khi chúng tôi đến chỗ George ngồi, tôi khều nhẹ chàng và bảo: “Anh ơi, chúng mình đi lên tiếp nhận Christ đi.”
George lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng: “Bây giờ thì chưa, nếu em muốn thì lên trước đi.”
Người ta hướng dẫn chúng tôi lên khán đài và chúng tôi quỳ thật xa ở một góc. Gus và Pattie ngạc nhiên nhìn tôi khi tôi thầm bảo chúng: “Cô Kuhlman đang cầu nguyện cho người ta ở phía bên kia của khán đài. Bây giờ là lúc chúng ta cầu xin Đức Chúa Trời tha tội cho mẹ con ta.” Tôi cúi đầu xuống và bắt đầu thành tâm cầu nguyện, thành tâm kể hết mọi tội lỗi của tôi mà tôi nhớ và cầu xin Đức Chúa Trời tha thứ cho tôi.
Tôi cầu nguyện: “Lạy Chúa của con, nếu con có quên điều gì, xin nhắc con. Con muốn được tha thứ tất cả.”