Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 8.7

Chương 8.7: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

Girl with flower

Tôi đứng yên, lắng nghe những người khác đã lành bệnh làm chứng. Tôi ngạc nhiên vì thấy mình đã có thể đứng thật lâu mà không một chút đau đớn. Rồi tới phiên tôi bước tới.

“Cái gì thế? Cái gì thế?” Cô Kuhlman vội vã hỏi tôi khi tôi đi về phía cô “Bà hãy lên đây thuật lại cho khán thính giả biết điều gì đã xảy ra cho bà đi.”

Tôi tiến về phía máy ghi âm và trước số thính giả hơn bảy ngàn người. Tôi làm chứng về bệnh trạng cũng như những điều đã xảy ra khi tôi ngồi giữa hội chúng.

Cô Kuhlman choàng tay qua vai tôi và nói: “Ngợi khen Đức Chúa Trời, Chúa Jê-sus quả thật hết sức kì diệu phải không?” Tôi chỉ có thể gật đầu qua hàng lệ vui mừng.

Tôi quay lại phía cô và bảo: “Phép lạ vẫn còn đang tiếp diễn. Tôi vẫn còn cảm thấy quyền năng của Chúa tuôn tràn trong cơ thể tôi.”

Cô Kuhlman bảo tôi: “Nào cùng bước đi với tôi”.

Tôi quên hẳn đám đông. Tôi quên hẳn tất cả, khi tôi đi qua lại trên khán đài. Mặt cô Kuhlman ngời sáng khi cùng đi với tôi.

Trở về lại máy ghi âm, cô đưa tay lên trời với một dáng điệu hoan hỉ. “Đấy, quý vị rõ là tôi không hề liên hệ một chút gì đến sự việc này. Tất cả đều do Đức Thánh Linh. Tôi cũng không hề biết bà này, chưa hề gặp bà này lần nào. Bà được chữa lành mà tôi không hay. Tôi chẳng làm gì cả. Tất cả đều do Đức Chúa Trời.”

Lập tức cả hội chứng reo vui và nhạc sĩ phong cầm đàn bản thánh ca “Tôn Vinh Chân Thần”.

“Cứ đi đi! Đi nữa.” Cô Kuhlman hầu như hét lên. “Đưa chân cao lên. Đưa càng cao càng tốt.”

Tôi đã đi được rồi! Đi tới đi lui trên khán đài, trước mặt mọi người trông thấy. Tôi đưa cao đầu gối lên tới cằm và dậm mạnh gót chân trên sàn. Tôi có thể nghe thấy mọi người trong thính đường reo lên: “Ngợi khen Chúa” và “Amen”. Tôi cũng nghe thấy tiếng “Tạ ơn Chúa Jê-sus” từ trong ban hợp ca và trong số những người ngồi trên khán đài. Có nhiều người hoàn toàn xa lạ cũng vui mừng về sự chữa lành của tôi và tạ ơn Đức Chúa Trời. Quả thật tôi cảm tạ ơn Chúa vô vàn!

Tôi trở lại máy ghi âm và  Cô Kuhlman, mặt tươi cười như hoa nở, mắt ngời lệ đặt tay lên đầu tôi cầu nguyện cảm tạ.

Thình lình, tôi ngã ngửa người xuống sàn nhà. Tôi không hề ý thức được mình ngã xuống cách nào. Tuy nhiên, tôi nằm sải tay chân trên sàn gỗ cứng dưới quyền năng Đức Thánh Linh. Một điều kì lạ khác là mấy phút trước đây các khớp xương và da của tôi vẫn còn đau đớn thì bây giờ đã thoải mái và mạnh mẽ.

Một trật tự viên đến nâng tôi đứng dậy, trở về chỗ cũ. Tôi tì chiếc xe lăn tay của tôi và đẩy nó ra lối cửa sau, ra ngoài nắng.

Tôi là người sung sướng nhất trên đời.

Tôi băng ngang qua đường lên xe buýt. Ánh nắng ấm áp của tiểu bang California thật dễ chịu và như vuốt ve da thịt tôi. Tôi leo lên chiêc xe buýt trống không, tìm một chỗ ngồi, tôi vẫn còn được nghe tiếng reo hò bên trong thính đường khi những người khác được chữa lành. Tuy nhiên, sự lưu thông trên đường phố vẫn nhộn nhịp như thường, người ta vẫn đi tới lui dọc lề đường, và đám đông vẫn còn tụ tập quanh các cửa bên ngoài. Tôi biết rằng chỗ của tôi khi nãy bây giờ đã có người ngồi. Tôi thì thầm: “Tạ ơn Chúa Jê-sus, Tạ ơn Ngài.”

Tôi khàn cổ vì ngợi khen Chúa nên với tay lấy bình nước. Tôi mở nắp không chút khó nhọc. “Tôi lành bệnh rồi! Tôi lành bệnh rồi!” Vừa mở tôi vừa reo lên chiếc xe buýt không người.

Tôi nghiêng người qua phía ghế bênh cạnh để mở cửa sổ, việc làm không chút khó khăn, tôi ngồi xuống, cười một mình, nhớ lại chính anh tài xế đã phải cố gắng mới mở được chiếc cửa này khi xe chúng tôi xẹp bánh.