Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 8.6
Chương 8.6: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Hôm ấy, Chúa có một kế hoạch khác. Ngay lúc đó, một thiếu phụ hoàn toàn xa lạ với tôi từ trong đám đông bước ra và nói: “Chúa vừa phán với lòng tôi rằng hôm nay bà sẽ được chữa lành. Hôm nay là ngày của bà đấy.” Tim tôi đập thật mạnh khi thấy người thiếu phụ lách mình giữa đám đông, đến trước cửa đập thình thịch khiến cửa thiếu điều long bản lề cả ra.
Chẳng bao lâu, cửa hé mở và một trật tự viên ló đầu ra. Tôi không biết điều gì đã xảy ra nhưng sau đó thì tôi thấy đám đông tẻ ra và tôi đi vào như Môi-se đi qua Biển đỏ. Rồi tôi lọt vào bên trong.
Khu vực dành cho xe lăn tay đã chật ních. Tôi nhìn thấy hàng chục người tàn tật cố gắng nghe từng lời giảng từ trên khán đài. Phía dưới bên trái tôi, một người đàn ông đứng dậy, ra hiệu cho tôi bước vào ghế ngay ở giữa. Tôi nhoài người ra khỏi xe lăn tay và đặt mình xuống ghế. Tôi hết sức đau đớn và yếu đuối. Tôi mò mẫm trong túi lấy ra một viên thuốc trấn thốn. Lúc ấy là đúng 2 giờ 45 phút chiều ngày 26-2-1967. Tôi có thể nhớ rõ ràng giờ giấc vì đó là viên thuốc cuối cùng mà tôi đã sử dụng.
Tôi nhìn lên và cô Kuhlman đã ở trên khán đài. Không khí tràn ngập năng quyền của Đức Thánh Linh. Cô đang giảng dạy và mọi con mắt trong thính đường bao la đều dán chặt vào cô. Mọi quả tim đều hòa nhịp với quả tim cô.
Liếc quanh, tôi nhận thấy mình đang ngồi giữa một khu vực nhiều trẻ em, một số bị tàn tật nặng. Nhiều vị phụ huynh vừa cầu nguyện vừa thay phiên nhau bồng ẵm chúng, những chiếc đầu ngoặt ngoẹo gật tới gật lui. Lòng tôi xót xa vì chúng nó và tôi thôi không suy nghĩ cầu nguyện cho bạn bè nữa, để bắt đầu cầu nguyện cho những đứa trẻ này.
Tôi cảm thấy là mãi cho đến năm ngoái, tôi đã sống một cuộc sống hữu ích cho đời. Bây giờ tôi thỏa lòng qua đời về cùng Chúa. Nhưng còn những đứa bé ấy, lòng tôi vẫn băn khoăn khoắc khoải.
Thình lình tôi cảm thấy có ai chạm lên vai tôi. Tôi nhớ rõ vì cớ đó là một cái sờ bình thường không một chút đau đớn như trước đây tôi thường bị mỗi khi có một vật gì đè lên vai. Tôi nhìn lên, thấy một thiếu phụ cao lớn trang trọng, tóc hoa râm đứng cạnh tôi. Bà ta ghé miệng vào tai tôi, hỏi nhỏ: “Bà cảm thấy thế nào?”
Thật tình khi đó, tôi không có suy nghĩ về chính mình. Bỗng nhiên tôi nhận thấy đau nhức đã biến khỏi mắt tôi. Tôi liền trả lời: “Tôi vừa thấy mắt trái đã đỡ hơn, khác trước nhiều” và mỉm cười, hy vọng việc này là khởi đầu phép lạ cho tôi. Thiếu phụ bảo: “Bà có thể đứng dậy đi không?” Lúc ấy, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Quanh tôi, giữa vòng hội chúng, tôi cảm thấy quyền năng chữa lành của Đức Chúa Trời đang hành động trong nhiều người, và bây giờ đến lượt tôi.
Tôi chầm chậm đứng lên, choáng váng vì vui mừng. Thiếu phụ nhẹ nhàng bảo tôi: “Bà đi với tôi lên xuống hành lang này đi. Hãy tin cậy rằng Chúa Jê-sus chữa lành bệnh cho bà.”
Tôi bước đi. Mặc dù kiến thức về y học của tôi có giới hạn nhưng tôi biết rằng các thích tố adrênalin trong người tôi lúc ấy đang làm việc hết sức. Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy có một năng lực nào khác hiện đang hành động trong cơ thể của tôi nữa. Tôi cảm biết được rằng chính quyền năng của Đức Chúa Trời đang chạm đến người tôi.
Thiếu phụ dìu tôi bước đi. Bà nắm cánh tay tôi, nhưng tôi không thấy đau. Tôi cảm thấy sức lực tuôn tràn trở lại nơi thân thể tôi như không khí bơm vào một bong bóng bị xẹp. Tôi nhớ lại hình ảnh của nhiều bệnh nhân hồi sinh khi được tiếp huyết. Nhưng tay tôi không có mũi kim nào cả. Không ai sang máu cho tôi, chỉ có sự truyền tiếp quyền năng của Đức Thánh Linh vào trong tôi.
Tôi bắt đầu nhấc được đôi chân. Các bắp chân dần dần lấy lại được sức mạnh. Chúng tôi đi lên xuống dọc hành lang nhiều lần. Tôi có cảm tưởng như chúng tôi đã đi hàng mấy cây số.