Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 7.7
Chương 7.7: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Chúng tôi không biết làm sao cho phải. Sự mệt mỏi và chán nản của Gwen đã rõ rệt. Trái với điều chúng tôi hy vọng, thuốc men không thể chặn đứng những lần lên cơn và những dấu hiệu tan vỡ vì gánh nặng. Không còn gì rõ ràng hơn việc Gwen đã thú nhận với tôi là nàng đã đến độ muốn cho Sheryl chết đi hơn là cứ tiếp tục kéo dài cuộc sống bệnh hoạn và định mệnh hầu như dành cho cháu.
Sau ngày Sheryl vừa đúng mười bốn tuổi, một Hội Đồng Truyền-Giáo được tổ chức tại Hội Thánh tôi. Vào buổi bế mạc Hội Đồng, tôi nhìn lên, thấy đứa con gái bệnh hoạn của tôi tiến lên tòa giảng nguyện dâng đời sống mình cho chức vụ hầu việc Chúa. Nhìn thấy cháu, tôi lắc đầu thương hại, thầm nghĩ: “Tội nghiệp con bé. Nó dâng gì cho Chúa mới được chứ?”Mà Chúa có thể làm gì với một thể xác méo mó và bộ óc hư hỏng ấy?
Trong hai tuần lễ cuối cùng của học kỳ, Sheryl hầu như vắng mặt khỏi lớp hoàn toàn. Những lần lên cơn xảy đến gần như hàng ngày và thời gian thì không tiên lượng được. Các giáo sư cho cháu đủ điểm đậu, và tôi nghĩ rằng phần lớn là do sự thán phục lòng can đảm của cháu. Chúng tôi dự tính bắt đầu kỳ nghỉ phép vào tuần lễ thứ hai của tháng sáu. Chúng tôi định về căn nhà nhỏ của chúng tôi ở miền quê, và tôi thuận ý là sẽ đi theo lộ trình để ghé lại Youngstown trên đường đi. Một tuần lễ trước ngày chúng tôi khởi hành, Sheryl đã lên cơn một cách nguy hiểm hơn bao giờ hết, suýt chết.
Lúc ấy gần nửa đêm tối Thứ Bảy. Chúng tôi đang ngồi trong phòng đọc sách và Sheryl đang ngồi trên ghế trường kỷ. Đột nhiên cháu vụt đầu dậy và kêu: “Ba ơi…” rồi cháu đờ người ra. Tôi vội chạy lại đỡ cháu cho khỏi ngã vào bàn cà phê. Gwen tiếp tay với tôi đặt cháu nằm dài trên trường kỷ, trong khi ấy người cháu cứ co rút từng cơn, hết cơn này đến cơn khác. Tất cả các bắp thịt của cháu đều căng lên, tay cháu nắm chặt không làm sao gỡ ra được. Tôi phải vận dụng hết sức bình sinh để cạy miệng cháu ra và nhét khăn tay vào giữa hai hàm răng nghiến chặt. Lần lên cơn này không có dấu hiệu giảm bớt, nên cuối cùng vào khoảng một giờ sáng, tôi điện thoại cho nhà Thần-Kinh-Học. Ông ta bảo tôi tìm cách cho cháu uống thuốc. “Nếu thuốc không công hiệu, đưa cháu đến nhà thương và chúng tôi sẽ tìm cách giúp đỡ cháu.”
Tôi và vợ tôi ngồi ở hai đầu trường kỷ tìm cách kiềm giữ không cho cháu lăn lộn. Có lúc tôi tìm cách cho cháu uống vài viên thuốc, nhưng lần lên cơn vẫn kéo dài một giờ đồng hồ nữa. Hết lần cơn giật này đến lần cơn giật kia.
“Chúa ơi, xin giúp đỡ chúng con!” Tôi cầu nguyện lớn tiếng trong cơn tuyệt vọng.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại câu Kinh Thánh trong sách Giê-rê-mi mà tôi và Gwen yêu thích nhất, và lời này như phán rõ ràng bên tai tôi: “Hãy kêu cầu Ta, Ta sẽ trải lời cho; Ta sẽ tỏ cho ngươi những việc lớn và khó là những việc ngươi chưa từng biết.” (Giê-rê-mi 33:3)
Khi tôi nhớ lại những lời này thì lòng tôi tràn ngập một sự bình an vô tả. Tôi nhìn đến thân hình vặn vẹo, uốn éo của con gái tôi vẫn giao trọn nó để Chúa chăm sóc. Một lúc sau, tôi cảm thấy có điều gì xảy ra trong cơ thể con gái tôi. Những lần cơn giật giảm dần và sự bình thản trở lại trên gương mặt của cháu. Cháu ngủ rất say.
Tôi cúi xuống, bế cháu lên tay đem lên lầu vào phòng cháu. Gwen đã đi trước tôi sửa soạn giường và chúng tôi nhẹ nhàng buông màn cho cháu.
Đêm hôm ấy tôi thao thức đến rạng sáng. “… những việc lớn và khó mà ngươi chưa từng biết…” Lời này cứ vẳng trong tâm trí tôi, và lạ lùng thay, làm cho tôi được vững tâm.