Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 7.3
Chương 7.3: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Dường như chỉ có một cách làm dịu cơn đau của cháu là vặn máy thu thanh toáng lên. Toáng lên ở đây có nghĩa là vặn lớn lên, lớn lên đến nỗi không người nào trong nhà có thể ngủ được cả. Sheryl chỉ có thể ngủ được khi máy thu thanh nhỏ bé của cháu vặn hết cỡ. Một lúc sau, tôi phải đi nhẹ vào phòng cháu để vặn nhỏ lại để cả nhà có thể ngủ được.
Cuối cùng vào thượng tuần tháng mười một, chúng tôi hẹn với bệnh viện Cleveland để thực hiện một loại thí nghiệm cho Sheryl với tư cách là một bệnh nhận ngoại chẩn. Tôi đã chứng kiến cuộc khám nghiệm đầu tiên khi bác sĩ lấy kim rà khắp trán của cháu. Cháu chỉ có cảm giác phía trán bên trái, còn bên phải thì không. Rồi bác sĩ lặp lại thí nghiệm trên nơi bụng và hai gót chân. Kết quả cũng giống nhau. Dường như các phản xạ của cơ thể ở phía bên phải của cháu đều đã bị tê liệt. Chúng tôi cũng được biết là cháu nhìn mọi thứ thành hai hình ảnh và tai bên phải của cháu bị suy nhược.
Tuy nhiên, điều khiến chúng tôi lo sợ hơn hết là sự thay đổi trên diện mạo của cháu. Trước kia, cháu rất xinh đẹp và là một đứa trẻ có hình dáng bình thường. Bây giờ, tôi nhận thấy mí mắt bên phải của cháu sụp xuống và cháu bắt đầu có vẻ như một đứa trẻ bất bình thường.
Vào trung tuần tháng mười một, những cơn nhức đầu của cháu càng nặng hơn nên chúng tôi phải cho cháu ở nhà suốt ba ngày liền. Sức khỏe của cháu cũng kém dần. Đến đêm thứ sáu tuần lễ cảm tạ, trong khi đang sửa soạn giường ngủ, tôi và Gwen bỗng nghe thấy tiếng đánh rầm ở trong phòng của Sheryl. Cả hai chúng tôi vội chạy vào thì thấy cháu nằm bất động ở chân giường.
Tôi bế cháu lên và tim tôi trào lên cổ khi tôi cố làm cháu tỉnh dậy mà không được. Chúng tôi dùng đủ mọi cách mà cháu vẫn mê man. Sự lo toan của tôi đã bị sự bối rối và tuyệt vọng lấn át. Tôi đặt cháu lên giường và cúi đầu cầu nguyện. Khi ngước mắt lên, tôi thấy Carol đang đứng ở cửa. Gương mặt ngây thơ của cháu tái xanh vì sợ hãi và cặp mắt mở lớn vì khủng khiếp.
Tôi gào lên: “Chúa ơi, sao nó lại phải chứng kiến cảnh tượng này?”
Đêm ấy Sheryl nhập viện với tư cách bệnh nhân hiểm nghèo. Trên đường về, chúng tôi thấy tinh thần bị khủng hoảng và thế giới của chúng tôi dường như đang bị sụp đổ. Suốt đêm cả tôi và Gwen đều không ngủ được, và tôi có thể nghe tiếng của Carol mê khóc nức nở ở bên phòng bên cạnh. Tôi cầu nguyện “Xin Chúa hãy làm một việc gì đó để giúp đỡ chúng con.”
Khoảng mười một giờ sáng hôm sau, một bác sĩ ở bệnh viện điện thoại cho tôi. Ông bảo: “Sheryl bây giờ thì bình thường, nhưng sáng nay khi cháu bước xuống giường thì bị xỉu, té đụng vai. Chúng tôi chụp hình quang tuyến cho cháu thì thấy xương cánh tay trên bên phải của cháu bị gãy cách vai khoảng hai phân rưỡi và đầu xương vai bị mẻ. Ông có thể đến thăm cháu sau giờ cơm trưa, chúng tôi muốn cho ông biết trước là sẽ thấy cháu bị băng bột và treo tay.”
Tôi gác máy điện thoại và tự hỏi: “Tại sao thế nhỉ. Mọi việc đang yên đang lành thì hết chuyện này lại tới chuyện kia.”
Là một chấp sự và thủ quỹ của Hội Thánh, tôi là người có khuynh hướng về đời sống tin kính, nhưng cơn thử sức này quả là quá sức tôi. Tôi có cảm tưởng một sự hoạn nạn khủng khiếp đang xảy ra, tuy nhiên tôi hoàn toàn bất lực trước sự kiện này. Gwen điện thoại cho Mục Sư của chúng tôi. Ông rất tử tế thông cảm cho chúng tôi và đã đến nhà của chúng tôi để cầu nguyện.