Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 6.8

Chương 6.8: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

a little boy

Sáng hôm sau lúc tám giờ, chúng tôi đã leo lên các bậc thềm của tòa nhà Carnegie Hall. Ba tiếng rưỡi đồng hồ nữa buổi thờ phượng mới bắt đầu, nhưng đã có người chờ đợi rồi. Một số người, sau khi biết chúng tôi là ai, đã bảo: “Chắc chắn Chúa sẽ ban phước cho ông bà hôm nay.” Họ có vẻ tin tưởng quả quyết. Chúng tôi càng thêm hy vọng.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua một cách nhanh chóng. Khi chúng tôi chăm chú nghe những người đã được lành bệnh đứng xung quanh chúng tôi thuật lại những sự thể nghiệm diệu kỳ của họ. Và khi cửa mở, tôi cảm thấy có một sức lực mới mẻ trong cơ thể, sức lực này đã giúp tôi chịu đựng được sự xô đẩy của đám đông vào đến hàng ghế chờ đợi.

Nơi đây tôi cảm biết Thánh Linh Đức Chúa Trời vận hành giữa đám đông như luồng điện chạy. Tôi được cảm kích mạnh mẽ đến nỗi không thể cầu nguyện như thường được.

Nhạc từ cây đàn phong cầm và dương cầm đưa tôi đến gần Đức Chúa Trời hơn bao giờ hết. Thình lình Cô Kathryn Kuhlman xuấn hiện trên khán đài. Cả hội chúng đứng dạy vỗ tay hoan nghênh. Mãi về sau tôi mới lấy được thế ngồi và đứng dậy.

Chung quanh tôi mọi người ca hát. Có người đưa tay lên trời. Tôi cũng muốn đưa tay lên và hòa mình với họ nhưng tôi không thể buông tay ra khỏi cái ghế trước mặt.

“Chúa ơi”. Tự nhiên tôi kêu lên. Tôi hầu như cảm thấy Ngài bao bọc tôi bằng tình thương của Ngài. Thật là diệu kỳ.

Thế rồi phép lạ chữa lành bắt đầu. Suốt một tiếng đồng hồ tôi ngồi ngơ ngẩn nghe thuật lại những trường hợp được chữa lành tức khắc. Sau đó, cô Kuhlman lại mời hội chúng đứng dậy hát.

Tôi tập tễnh đứng lên.

Từ trên khán đài, cô Kuhlman bảo: “Đừng nhìn Kathryn Kuhlman. Đừng suy nghĩ gì về người đứng cạnh quý vị. Hãy ngước lên và nhìn xem Jê-sus, vì Ngài là Đấng sẽ thỏa mãn những điều lòng quý vị ao ước.”

Tôi dựng cặp gậy của tôi vào lưng ghế trước mặt và nắm lấy bàn tay Arlene. Liếc nhìn qua cạnh, tôi thấy một người đàn bà da đen nhỏ nhắn, nhăn nheo, bàn tay sần sùi vì bao năm cực nhọc đang đưa ra nắm lấy tay tôi. Tôi thoáng do dự và rồi thành kiến của tôi sôi sục lên, thay vì xòe cả bàn tay, tôi chỉ xòe hai ngón tay đeo nhẫn và ngón út cho bà ấy nắm. Tôi cảm thấy bàn tay chai đá của bà choàng lấy các ngón tay của tôi.

Một làn sóng thuyết phục cảm hối tràn ngập lòng tôi: “Lạy Chúa, xin tha tội cho con.”

Rồi thì sự việc xảy ra như lớp sóng thủy triều, tràn ngập cả cơ thể tôi, suốt từ đầu chí chân. Một cảm giác như điện giật truyền khắp châu thân tôi. Cảm giác này bắt đầu từ bên óc tôi và chạy dọc xuống tứ chi. Tôi thở hào hển, nhưng phổi tôi thông suốt. Tôi mở mắt ra và nhìn rất rõ ràng. Tôi cảm thấy hai chân, lưng, cổ tăng thêm sức lực. Cả cơ thể tôi dường như bị kim đâm vậy.

Mơ màng, tôi nghe cô Kuhlman nói: “Có một vị nào vừa mới được lành.”

Tôi quay lại nhìn Arlene, và trước khi nàng có thể lên tiếng, tôi cảm thấy mình đã thốt lên “Chính tôi!”

Trông thấy một thiếu phụ nhân viên của cô Kuhlman đi chen giữa các chỗ ngồi, tôi bỏ hai cây gậy dựa vào lưng ghế, lách mình qua trước mặt bốn hay năm người gì đó, bước ra hành lang.

Tôi toan nhờ tay thiếu phụ nâng đỡ, nhưng thấy mình không cần dựa vào ai cả. Tôi đã được chữa lành. Và thật như vậy. Tôi đi suốt hành lang không cần ai giúp đỡ, bước lên các bậc thềm khán đài.

Cô Kuhlman bảo tôi: “Khi Chúa chữa cho ông thì ông chắc chắn đã được lành. Ông chạy xuống các bậc thềm kia thử mà xem.”

Tôi quay lại và như lũ trẻ học trò, nhảy xuống các bậc thềm. Tôi không cần biết khán giả nhìn tôi với cặp mắt như thế nào.

Khi tôi trở lại khán đài, cô Kuhlman lên tiếng hỏi có người nào hiện diện tại đây có thể xác định lại câu chuyện của tôi không. Arlene bước lên khán đài nét mặt đẫm lệ. Chúng tôi đứng một hồi lâu, run rẩy trong vòng tay nhau. Đó là giờ phút tôi chẳng bao giờ quên.