Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 5.8
Chương 5.8: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Đến cuối bài giảng, khi cô mời chúng tôi cuối đầu xuống, tôi làm theo: cô bảo: “Đức Thánh Linh đang hiện diện nơi đây và Ngài sẽ thỏa mãn mọi ước muốn của quý vị nếu quý vị nhân danh Jê-sus mà cầu xin. Quý vị hãy cầu nguyện đi”.
Tôi nghĩ rằng ít nhất mình có thể hiệp tác. Tôi đưa tay che lấy mặt thì sự việc xảy ra. Đột nhiên tôi nhận thấy sự hiện diện thật sự của Jê-sus-Christ trước mặt tôi. Cảm thức này mạnh mẽ đến nỗi tôi muốn ngước đầu lên hay nhìn qua các kẽ ngón tay. Tôi biết Ngài đang đứng trước mặt tôi.
Tư tưởng cứ lướt qua tâm trí tôi như những chiếc xe hơi trên xa lộ. “Tôi phải cầu xin điều gì bay giờ? Chúa muốn tôi cầu xin điều gì?” Tôi mở miệng và lời nói bỗng tuôn ra không định trước. “Xin Chúa tha tội cho con”.
Vừa thốt ra những lời ấy là tôi thật sự cảm thấy mình chìm đắm trong tình yêu của Chúa, như thể Ngài đang tắm gội cho tôi, làm phép báp têm cho tôi trong tình yêu của Ngài.
Rồi nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không có ý khóc, nhưng vẫn trào lệ. Tay tôi vẫn trào lệ và nước mắt tuôn qua kẽ ngón tay của tôi. Tôi biết rằng mình phải lên trước thính đường để nói cho co Kuhman biết điều diệu kỳ đã xảy ra cho tôi.
Lần này thì tôi bị cản trở bởi một trật tự viên. Ông ta hỏi: “Bà đã được lành bệnh chưa?” Tôi vì quá bận tâm đến sự từng trải tâm linh mới đây nên quên hẳn sự từng trải chữa bệnh trên xe hơi. Tôi đáp: “Có lẽ chưa. Tôi chỉ muốn thuật cho co Kuhlman biết Cảm giác kỳ diệu trong lòng tôi”.
Chắc hẳn người trật tự viên cho tôi là một người kỳ quặc. Ông ta nhã nhặn mời tôi ngồi xuống ghế đợi cho đến khi buổi thờ phượng giải tán. Nhưng tôi không hề ngồi yên và hai lần tìm cách lên khán đài. Lần nào cũng vậy tôi cũng bị chặn lại.
Cuối cùng cô Kuhlman mời chung những người chưa tin Chúa, và các hành lang đầy người đi tới khán đài. “Đúng lúc cho tôi đi đây” Tôi thầm nghĩ và nhập vào đoàn người bước lên khán đài.
Chúng tôi được đưa vào phòng bên cạnh, và sau bữa thờ phượng, cô Kuhlman từ cửa bước vào nơi chúng tôi đang ngồi đợi. Tôi nghĩ rằng: “Bây giờ mình phải thuật lại cho cô ấy nghe mới được”. Nhưng trái lại tôi thấy mình lùi dần về phía của bên kia.
Đến khi cô Kuhlman nói: “ Có một phép lạ lớn lao hơn phép lạ chữa lành cơ thể rất nhiều, đó là phép lạ chữa lành linh hồn, Chúa Jê-sus đã phán “người phải được sanh lại”. Tất cả chúng ta đều có điểm tương đồng nhưng muốn sanh bởi Đức Thánh Linh quý vị phải thừa nhận công việc mà Jê-sus Christ đã thực hiện thay quý vị trên thập tự giá”.
Tôi đột nhiên sợ hải. Hành động theo vô thức, tôi mở cửa sau bước ra ngoài đường. “Đáng lý mình ở lại mới phải” tôi nghĩ nhưng chân tôi cứ bước dần đến nơi co Kuhlman đang đứng.
Ông bà Thompson đón chúng tôi ở phía trước thính đường và chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình dài xuyên qua thành phố. Hai người hỏi thăm về các cảm giác của tôi và tôi đã thuật cho họ biết những nỗi sợ hãi, sau cùng không dám để cho cô Kuhlman cầu nguyện cho tôi.
Khi chúng tôi về đến nhà, Ba Thompson khẩn khoản mời tôi vào nhà chơi một lúc. Khi vào trong nhà, bà quay lại cùng tôi và bảo: “Ritva, xin cho phép tôi cầu nguyện cho chị”.
Tôi ngước mắt lên, thấy bà tiến lại gần, hai tay dang ra định đặt trên đầu tôi.
Tôi vụt đầu dậy và hét lên: “Không! không”. Rồi tôi vụt chạy ra khỏi nhà, xuống các bậc thềm, leo lên xe của mình, lui vội ra đường.