Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 5.6
Chương 5.6: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Cuộc sống của chúng tôi chẳng sung sướng gì cả. Chúng tôi là những ngoại kiều tại một quê hương xa lạ. Hai chúng tôi không người nào nói sõi tiếng Anh Ngữ. Arkady phải chật vật lắm mới đủ tiền thuê nhà và mua thức ăn cho gia đình. Thân thể tôi đau nhức mỗi khi tôi cố gắng cách vô ích để leo lên khỏi hố phiền muộn đen tối. Tôi cảm thấy ngăn cách khỏi Đức Chúa Trời. Tôi phải làm gì bây giờ?
Một buổi chiều kia khi tôi nằm trên nệm, rên rỉ vì nhức nhối thì chuông điện thoại reo. Đó là bà Ivy Thompson, một phụ nữ người Wales mà tôi đã quen một năm trước đây. Bà muốn đến thăm chúng tôi và đưa bé.
Tôi nhớ lại là bà này đã mắc bệnh ngạnh kết, nhưng khi bà bước vào nhà tôi bà hoàn toàn khác hẳn. Trông bà thật khỏe mạnh – trẻ lại có đến mười tuổi.
Tôi hỏi bà: “Có gì đã xảy ra cho chị thế?”
Mắt sáng lên tươi cười, bà giản dị đáp: “Tôi đã gặp Chúa Jê-sus và Ngài chữa lành cho tôi. Bây giờ tôi dự phần trong ban hợp ca của cô Karthryn Kuhlman ở tại Shrine. Mời chị đi dự buổi nhóm sắp tới với tôi nhé?”
Tôi rất cảm động về sự lo âu của bà, nhưng thật lòng không sốt sắng với ý nghĩ đi dự buổi thờ phượng chữa bệnh.
Tôi đáp: “Chị biết tôi là một tín hữu Công giáo. Không bao giờ tôi chịu để cho một người đồng đạo đặt tay lên mình tôi đâu.”
Luôn gần hai tiếng sau tôi ngẫm nghĩ về lời mời trên, mãi đến một buổi sáng Chúa Nhật trời mưa vào tháng mười một, tôi chỗi dậy đi lễ sớm. Lúc vừa về nhà tôi nhận được điện thoại của bà Thompson.
“ Hôm nay cô Kuhlman đến giảng ở thính đường Shrine. 11 giờ 30 này chúng tôi bắt đầu đi. Mời chị đi với chúng tôi nhé?”
Tôi trả lời: “Không đâu chị Ivy ạ. Tôi không muốn đi. Tôi không thể nào tin ở chuyện như thế được. Hơn nữa trời đang mưa.”
Bà ấy bảo: “Bậy nào, đi đi. Tôi đã chuẩn bị đâu đó cho chị rồi.” Về sau tôi mới biết bà ấy muốn nói đã cầu nguyện cho tôi từ lâu.
Cuối cùng thì vì lịch sự, tôi đồng ý. Lưng tôi nhức nhối vô cùng, và tôi mừng vì đã xin gặp được với bác sĩ sáng hôm sau. Sau đó tôi lên xe đến nhà ông bà Thompson. Lúc tôi lái xe vào cổng hai người đã trực sẵn.