Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 4.8

Chương 4.8: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

tulip5

Tôi ngạc nhiên, nhưng cho rằng chắc bà ta trông thấy những chỗ sưng trên mặt của tôi hay bà đã có dịp trò chuyện với người nào đó đã có mặt hôm tối thứ hai vừa qua. Trước khi tôi có thể chất vấn bà thì bà đã đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu cầu nguyện. Tôi rất bối rối và cảm thấy ngượng nghịu vô cùng. Nhưng khi bà tiếp tục cầu nguyện, tôi cúi đầu xuống, và từ trong đáy lòng tôi thốt ra: “Lạy Chúa, con thuộc về Ngài, xin Chúa làm theo ý chỉ của Ngài.”

Tôi nhận thấy một cảm giác kỳ lạ chạy qua thân tôi, một luồng kích động thần kinh. Lời cầu nguyện chấm dứt, và bà nói một cách đơn giản: “Tôi biết Chúa sẽ chữa lành cho ông”. Tôi mở miệng định cảm ơn bà đã khích lệ tôi, nhưng bà đã lẫn vào trong đám đông.

Tôi quay qua Evelyn, tâm trí còn bàng hoàng về việc vừa xảy ra, thì tôi nhận thấy chân tôi không còn đau nữa. Hết đau thật rồi. Tôi nhớ lại lời chuyên viên từ Ottawa đã bảo tôi: “Nếu chúng tôi có thể chữa lành bệnh ung thư, sự đau nhức ở chân ông tự nhiên sẽ lành tức khắc”.

Tôi muốn nói nhưng chỉ có thể ấp úng mà thôi. Mắt của Evelyn nhòa lệ. Evelyn không biết điều gì đã xảy ra trong cơ thể tôi, nhưng con tôi có thể thấy niềm vui trong mắt tôi.

Giờ sau đó tôi cứ đứng mà không thấy một chút đau đớn. Khi cửa mở ra, chúng tôi theo đám đông đi vào. Trong chốc lát, chúng tôi đã ngồi vào trong thính đường.

Quanh chúng tôi là một sự ồn ào ấm cúng, không ồn ào lắm, nhưng là một sự ồn ào tạo cho mình cảm giác quen thuộc. Buổi nhóm khởi sự và tôi cảm thấy có quyền năng và sự hiện diện của Đức Chúa Trời.

Một trong những cộng tác viên đã đến cùng tôi và hỏi nhỏ: “Ông từ Gia-nã-đại sang phải không?”

Tôi đáp: “Chân tôi hết đau rồi. Chắc có điều gì đã xảy đến cho tôi: Tôi quả quyết là có điều gì xảy ra!”

Bà mời tôi lên tòa giảng và tôi được giới thiệu cùng khán giả. Cô Kuhlman hỏi tôi về tình trạng sức khỏe của tôi. Cô đến gần đặt nhẹ bàn tay lên vai tôi, bắt đầu cầu nguyện. Thình lình tôi cảm thấy có sự nóng chảy và quyền năng chế ngự của Đức Thánh Linh. Tôi thầm nhủ: “Mình sẽ ngã xuống trước mắt mọi người ngay bây giờ.” Tôi cố chống chọi, tìm cách đứng vững nhưng không được. Tôi cố chỗi dậy song không nổi và đang khi nằm, tôi nghe một giọng nói rõ ràng rằng: “Kenneth May, ngươi đã được chữa lành rồi”.

Tôi đáp thật lớn: “Vâng đúng như vậy. Tôi đã được chữa lành khi còn đứng ngoài cửa” rồi tôi đứng dậy rời tòa giảng, bước đi như một người bình thường. Tôi không còn khập khiễng nữa. Sự đau nhức đã biến mất. Tôi cảm thấy các chỗ sưng tan dần nơi chân tôi. Tôi đã được chữa lành.

Tôi trở về hành lang và tựa lưng vào tường, trong khi đó mồ hôi trong người tôi vã ra như thể tôi đã cắt cỏ suốt một tiếng đồng hồ ngoài nắng. Rồi tôi bắt đầu run. Ngồi xổm người xuống, tựa vào tường, tôi cố kiềm giữ thân mình nhưng tôi vẫn run như thể muốn xô sập cả tòa nhà xuống vậy. Cuối cùng cơn run giảm dần và tôi trở về chỗ ngồi cạnh Evelyn.

rose_garden-wide

Gần như suốt ngày thứ bảy, tôi ngồi nơi trường kỷ trong phòng khách của Evelyn run rẩy. Mồ hôi từ các lỗ chân lông tôi tuôn trào ra. Tôi phải hai lần chỗi dậy thay áo quần vì bị ướt đẫm.

Ngày Chúa nhật, các con tôi đưa tôi lên máy bay về Ottawa. Tôi chảy nước mắt thật nhiều khiến Evelyn e rằng tôi không sao cả. Tôi không biết điều gì đã xảy ra, nhưng tin chắc là việc nầy có liên hệ đến sự chữa lành của tôi.

Margaret ra đón tôi tại phi trường và chúng tôi cùng lái xe về Forester’s Fall.

Ba tuần lễ sau, tôi y hẹn đến viện Ung Thư, trước khi vào nằm nhà thương. Tôi và Margaret biết rõ đã có một sự biến đổi lạ trong cơ thể tôi, nhưng chúng tôi không tỏ điều ấy cho chuyên viên. Tôi biết ông ta sẽ phát giác là các cục hạch đã hoàn toàn biến mất và chân tôi không còn đau nữa.

Sau khi khám bệnh tôi về phòng đợi. Vị bác sĩ đầu tiên bảo tôi: “ Tôi muốn ông chờ một bác sĩ khác khám thêm.”

Tôi đồng ý và chờ mãi cho đến khi các bệnh nhân khác đã về hết mới bước vào phòng khám bệnh một lần nữa. Vị bác sĩ thứ hai khám tôi hết sức kĩ lưỡng và quay lại nhìn bác sĩ kia.

“Tôi phải tìm bệnh gì đây?” vị bác sĩ hỏi, gương mặt băn khoăn. Tôi ngắt lời ông và hỏi: “Bác sĩ thấy tôi có bệnh gì không?” Ông lắc đầu trả lời: “Chẳng có bệnh gì cả” rồi đi ra.

Với vẻ mặt bối rối, vị bác sĩ kia bảo tôi: “Tháng sau xin mời ông trở lại, chúng tôi sẽ nhờ vị trưởng đoàn chuyên viện khám nghiệm. Tuy nhiên, tôi nghĩ ông khoan tính đến việc nằm nhà thương một thời gian đã.”

Tôi hỏi: “Thế là làm sao?”

Ông trả lời: “Tôi không thể nói gì cả cho tới khi vị bác sĩ kia khám nghiệm ông. Hơn nữa xác định bệnh trạng của ông bây giờ là quá sớm.”

Một tháng sau, tôi trở lại viện Ung Thư khám bệnh lần chót. Vị trưởng đoàn chuyên môn khám cho tôi, và khi khám xong, tôi hỏi: “Bác sĩ thấy sao?”

55eb070b15b6e14

Cũng như vị bác sĩ đầu tiên, ông nhìn tôi cách lạ lùng và bảo: “Không có gì cả.” Ông chỉ nói ngần ấy.

Tôi mặc quần áo và trở ra phòng đợi, nơi Margaret đang ngồi chờ. Một lát sau bác sĩ trở ra, đi thẳng về phía vợ tôi. Bác sĩ quả thật là một người ít nói: “Ông nhà hoàn toàn mạnh khỏe.”

Mặt Margaret sáng ngời lên, mắt bà rưng lệ. Vợ tôi nói: “Thật là một phép lạ thưa bác sĩ.”

Bác sĩ ngưng một lúc lâu và thốt lên: “Vâng, đúng như vậy.” Ông lắc đầu và xô cánh cửa lò xo bước vào viện Ung Thư.

Mặt trời mùa hè đã khuất dưới ngọn thông cao khi chúng tôi lái xe ra khỏi đô thị hướng về các ngọn đồi trùng trùng, điệp điệp của quê hương Gia-nã-đại chúng tôi. Các dặm đường trôi qua yên lặng vì chúng tôi đều trầm ngâm trong ý tưởng riêng tư. Đã lâu lắm rồi từ khi tôi nhận thấy vẻ đẹp huy hoàng của một buổi hoàng hôn Gia-nã-đại.

Khi mặt trời khuất hẳn và chạng vạng bao trùm lên cánh đồng, tôi quay sang Margaret và nói: “Chúa thật nhân từ phải không mình?”

Vợ tôi trả lời, giữa lúc đăm chiêu trong ý nghĩ riêng tư: “Vâng, và hơn thế nữa, Người là tất cả với chúng ta?”

Chúng tôi cứ tiếp tục đi vào trong đêm tối dày đặc. Phía trước và trên đầu tôi có thể nhìn thấy những tia sáng lung linh đầu tiên của các ngôi sao hôm và xa hơn về phía Bắc là những vầng hào quang nhấp nháy của bình minh Bắc Cực.

Tôi bảo: “Ngày mai, tôi phải dậy sớm vắt sữa bò mới được. Một người đàn ông khỏe mạnh mà cứ nằm ngủ trưa khi công việc đăng đăng, đê đê là vô lý.”

Margaret đưa tay ra vịn lấy tay tôi. Tôi cảm thấy tình yêu nồng nàn của bà trong cái mỉm cười yên lặng. Tôi nói: “Vả lại, tôi muốn thay đổi không khí bằng cách ngắm cảnh mặt trời mọc.”

Margaret nói: “Chúng ta sẽ cùng ngắm với nhau. Đó cũng là một điều hay để đón chào một ngày mai tươi mới”.