Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 4.2

Chương 4.2: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

rose_garden-wide

Mặt trời đã lặn xuống chân trời và hoàng hôn tắt dần khi tôi lái chiếc máy kéo đậu phía sau lẫm lúa, nặng nhọc băng qua sau vườn về phía căn nhà hai tầng mà tôi cư trú thuở ấu thơ, đưa miệng liếm chất mồ hôi mặn đọng trên tay tôi sau một ngày đồng áng. Tôi rã rời tứ chi, vội vã bước vào nhà, mơ tưởng đến những chiếc bánh nóng của Margaret và việc đi tắm thật lâu cho sảng khoái.

Bước chân lên bậc thềm sau nhà bếp, tôi dậm chân cho đất rớt ra khỏi giày, gỡ lấy gọng rơm còn vương trên chiếc áo sơ mi ướt đẫm. Margaret từ trong bếp gọi vọng ra: “Mình đã chất rơm xong chưa?” vừa nói vợ tôi vừa lấy chiếc áo choàng đầu bếp chùi những giọt mồ hôi đọng trên chân mày.

“Rồi mình à. Đỡ một cái là tôi chỉ có chất rơm một năm có một lần. Tôi thấy làm không xuể.”

Vợ tôi vừa cười vừa nói: “Ông đâu có trẻ như xưa. Tới kỳ sinh nhật này là ông sáu mươi tuổi rồi còn gì nữa.”

“Ừ, khỏi cần bà nhắc mà.” Tôi vừa nói vừa đi vào nhà bếp rửa tay ăn cơm.

Tôi liếc nhìn căn nhà cổ và lầm bầm. Mày có đến trăm tuổi rồi đấy. Sửa sang thì cũng có nhiều nhưng mọi vật cũng cứ hao mòn theo năm tháng. Mình chắc cũng vậy chứ gì. Rất có thể mình cũng đã mòn mỏi rồi.

alotin.vn_1404353760_trangbh2013114163150604_7

Tôi choàng tay qua phía phải rờ xem cục hạch đã sưng to nơi nách. Rất có thể này là triệu chứng ngày tàn của mình rồi đấy, tôi thầm nghĩ.

Tôi đi vòng trở lại phòng ăn. Bữa cơm dọn gần xong và tôi đứng nhìn qua của sổ ngắm những tia nắng cuối cùng của cảnh mặt trời lặn huy hoàng. Cạnh nhà tôi, một nghĩa địa cổ in hình lên nền trời đen sẫm. Nghĩa địa này nằm giữa nhà tôi và ngôi nhà thờ nhỏ cạnh con đường đi về Cobden. Những tấm bia cũ bị thời gian và vật chất tàn phá dường như thì thầm mời mọc tôi. Mặt dù thời tiết nóng bức, tôi thấy ớn lạnh và bắt rùng mình.

Trước đây có lần tôi suýt gặp tử thần. Năm 1945, tôi đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện Pembroke vì mắc bệnh sưng phổi nguy kịch. Tôi còn nhớ các bác sĩ thì thầm với Margaret là tôi sắp đi đứt. Tôi đã cầu nguyện một cách khẩn thiết. Tôi không sợ chết, nhưng tôi cầu nguyện Chúa cho tôi sống đến ngày các con tôi khôn lớn. Ngày hôm sau, cơn sốt của tôi đã lùi đi và tôi có thể về nhà ngay mà không bị hậu quả gì nguy hiểm.