Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 2.6

Chương 2.6: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

hoa-dep-2

Chúng tôi lên tòa giảng và cô Kuhlman trông thấy chìa tay ra bắt tay tôi.

“Tên anh là gì? Anh đã được lành bệnh chưa?”.

Tôi chưa bao giờ có thể nói trước công chúng, nhưng chiều hôm ấy tôi đã đứng trước hàng ngàn người thuật lại những diều đã xảy ra cho tôi. Mọi người đều vỗ tay hoan hô. Khắp cả thính đường tôi có thể nghe thấy tiếng người ta ngợi khen Chúa. Tôi cũng cảm thấy mình thoát lên “ Ngợi khen Chúa! Tạ ơn Jê-sus, tạ ơn Ngài!” Cho đến khi tôi nhận thức được thì quyền năng của Chúa giáng trên tôi, tôi nằm sải trên sàn nhà. Tôi _một kẻ hoài nghi_đã được chữa lành!

Đêm ấy Fran và tôi đã ăn mừng. Và chúng tôi vui vẽ làm sao! Trên đời này không có ai vui mừng hơn hai chúng tôi cả.

Sau đó chúng tôi về nhà mẹ tôi để đón con. Suốt ba năm trường đây là lần đầu tiên tôi có thể bế chúng. Mẹ tôi kêu lên: “ Fred, coi chừng cái xương sống của con!” tôi chỉ cười. Tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Trước đây gần một năm, khi tôi vẫn còn làm việc bán thường xuyên, ngón cái tay phải tôi đã bị kẹp giữa một tấm ván dầy và chiếc xe. Ngón tay tôi bị dập nát từ gốc ra đến đầu ngón, các xớ thịt đều bị rách nát hết, chỉ còn trơ ra đầu xương. Các bác sĩ đã chế tạo một đầu ngón tay giả bằng Slicon rồi gắn vào cho tôi và lấy da ở cánh tay trên của tôi ghép vào bọc lại.

Họ bảo tôi: “Cái này chỉ làm đẹp thôi. Tất nhiên ngón tay anh sẽ không bao giờ cử động hay có cảm giác vì ngón tay chết”.

Đêm đó Maria và Lisa hỏi tôi: “ Ba ơi, Chúa có chữa lành ngón tay cái của ba nữa không?”

Tôi cười: “Không con ơi, Chúa mắc lo chữa lưng cho ba ”. Chúng nó thất vọng nói: “Chúng con cũng xin Chúa chữa ngón tay cái của ba nữa mà, chúng con tin là Chúa sẽ trả lời việc này nữa” Tôi lấy tay xoa đầu chúng: “Ừ, ba tưởng ba được chữa lành một bệnh là đủ rồi. vả lại ngón tay cái này là giả kia mà. Các con tin là Chúa có thể biến nó thành thật sao?” Nói thế nhưng tôi có cảm tưởng là chúng tin như vậy.

Chúng tôi quyết định cùng đi với một số bạn bè đến nhà thờ để làm chứng về sự chữa lành của tôi. Buổi thờ phượng tối chắc còn đang nhóm.

Trên đường đi đến thành phố, tôi cảm thấy bàn tay phải giật giật một cách lạ kỳ. Tôi nhìn xuống, ngón tay cái của tôi đang động đậy. Tôi có thể cử động được và có cả cảm giác. Ngón tay tôi đã sống lại rồi.

Các con tôi reo lên: “Ồ ba ơi, Chúa nhậm lời chúng con rồi phải không ba?” Đúng như vậy.

bo-suu-tap-hinh-anh-hoc-tulip-dep-tho-mong-9

Hai ngày sau, tất cả các chất vôi kết đọng nơi xương sống tôi biến mất. Các chỗ gồ và sưng lên không còn nữa. Từ đó trở đi tôi có thể làm bất cứ một công việc gì.

Hôm sau tôi điện thoại cho luật sư của tôi và bảo: “ Tôi đã được chữa lành rồi. Ông có thể rút đơn kiện đi.” Tôi nghe ông hét to tướng trong máy điện thoại: “ Cái gì? Anh đùa hay thật đấy?”

Tôi trấn tỉnh ông ta: “ Tôi không đùa đâu. Tôi đã được chữa lành thật đấy. Lưng tôi không còn đau nữa.”

“Khoan, anh chớ vội khoe. Anh hãy đến văn phòng tôi lập tức và chúng ta sẽ bàn kĩ với nhau. Nhớ đừng nói cho ai biết gì cả nhé.”

Tôi đồng ý nhưng không đủ can đảm cho ông ấy hay là hôm trước đó tôi đã thuật cho hàng ngàn người nghe về việc này. Ông ta cố thuyết phục tôi rằng đây chỉ là một trường hợp thuyên giảm cơ thể tâm lí. Ông bảo tôi: “Anh cứ về, đợi vài tuần lễ khi nào mọi việc trở lại bình thường, cơn đau tái phát, chúng ta sẽ tiếp tục vụ kiện”.

Tôi cãi: “Vô ích. Lưng tôi lành rồi.” Ông ta la lên: “không thể như thế được. Làm gì có cái chuyện một đêm sáng ngày lưng hết đau ngay bao giờ.”

Tôi từ giả bỏ mặt ông ta trong tình trạng xúc động. Ông cứ nhắc đi nhắc lại là: “ Tự nhiên trong vài tuần anh sẽ thấy như củ cho mà xem”

Bị đau đớn suốt ba năm rồi, bay giờ tôi không muốn trở lại tình trạng đó nữa. Tôi đã được chữa lành và điều này tiền bạc không thể mua được.