Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 2.4
Chương 2.4: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Một buổi chiều, khi Fran đang đọc sách, các con tôi nô đùa chạy vào phòng, làm nàng đánh rơi quyển sách. Nàng mắng chúng: “Bay làm mẹ mất dấu rồi”.
Nhưng khi nàng lật sách ra để tìm lại dấu cũ thì chợt đọc thấy câu: “ Chúa luôn luôn nhậm lời các em gái nhỏ”.
Lời này thật là linh nghiệm, từ đó về sau, không có điều gì làm lay chuyển đức tin quả quyết của nàng là tôi sẽ được chữa lành.
Tôi bảo: “Toàn là chuyện nhảm nhí. Không một người nào có đầu óc mà lại mua một quyển sách về chữa bệnh như thế”. Nhưng Fran vẫn cứ tiếp tục làm theo ý mình và mua sẵn vé xe buýt để đưa chúng tôi đến nơi nhóm lại.
Đúng là dịp cuối tuần mà Fran định ý sẽ đưa tôi đi dự buổi giảng của cô Kuhlman, tôi đã hẹn với một vị y sĩ mới chuyển về giải phẩu thần kinh để vào bệnh viện khám nghiệm lại. Lần này tôi đã năn nỉ xin họ giải phẩu cho tôi, dù rằng điều đó có thể làm tôi sẽ bị tê liệt. Tôi chịu làm bất cứ điều gì để được hết đau.
Fran bảo tôi: “Anh Fred à, em van anh hoãn lại một tuần lễ nữa đi. Anh cần phải dự buổi nhóm của cô Kathryn Kuhlman mới được. Anh không thể yêu cầu bác sĩ hoãn lại cho anh một tuần à! Nếu anh muốn, anh có thể vào nhà thương ngày thứ hai, sau buổi nhóm. Anh hãy hoãn lại đi”.
Tôi trả lời: “ Bác sĩ sẽ cho anh là thằng khùng. Em không thể thu sếp những chuyện như vậy theo sự thuận tiện riêng của em được đâu. Bác sĩ cần phải khám nghiệm mới được”.
Vợ tôi hết năn nỉ đến dọa dẩm, hết khóc lóc đến kêu gào. Nàng dùng mọi phương cách của phụ nữ để khiến tôi thay đổi ý kiến đi dự buổi nhóm. Tôi bảo: “ Fran à, em không biết gì cả. Hãng đã tốn cho anh 28 ngàn mỹ kim tiền bác sĩ rồi. Bây giờ học chấp thuận cho anh lần này nữa. Anh không thể hoãn được”.
Nhưng rồi tôi phải nghe lời vợ tôi. Tôi không tài nào tỉnh trí được trước sự cương quyết của nàng. Đó là một quyết định mà tôi sẽ tạ ơn Chúa suốt đời.
Chúa nhật sau đó chúng tôi lên một chiếc xe tồi tàn cũ kỷ nhất tôi chưa hề thấy. Khi chúng tôi ngồi vào những chiếc nệm rách tơi tả, tôi bảo cách mỉa mai: “Thế này mà gọi là xe buýt à!” Fran trả lời: “ em xin lỗi anh nhưng rồi anh sẽ thấy nó đáng giá anh à!”.
Khi xe chạy qua những khúc đường gồ ghề tôi có cảm giác rõ rệt là người ta đã gỡ hết tất cả các lá nhíp và lò xo của chiếc xe. Ghế dường như lắp thẳng vào các trục bánh xe và mỗi lần xe xóc là mỗi lần tôi thấy như có những dòng điện nhức nhối truyền qua xương sống. Tôi nhìn Fran: “ Mẹ kiếp, anh chàng tài xế này cứ cố ý cho xe chạy vào các ổ gà hoài!”.
Fran rơi lệ và nói: “Anh Fred à giá như em không biết chắc là chiều nay anh sẽ được chữa lành em đã bảo bác tài cho chúng ta xuống ngay đây. Nhưng em biết… em biết chắc là anh sẽ được lành”. Tôi ậm ực trong cơn đau đớn: “làm sao em biết được? có gì khiến em quả quyết như thế?”.
“ Em không biết. Em chỉ tin nơi Chúa và cảm xúc biết Ngài muốn anh được lành bệnh. Em cầu xin điều này từ lâu và các con cũng thế. Như anh biết, cô Kuhlman nói là Chúa luôn nhậm lời cầu nguyện của các em gái nhỏ. Em còn cầu xin Chúa cho anh được lành bệnh ngay lúc khởi sự nhóm để em có cơ hội thưởng thức phần còn lại”.
Tôi ngồi yên lặng, nuốt giận và nén đau trong khi chiếc xe cà tàng cứ lắc lư chạy. Fran lại lên tiếng chậm chạp lựa lời: “ Anh Fred à, em tin chắc rằng anh sẽ được chữa lành nên em đã nhờ Má trông coi các con đêm nay để mình ăn mừng”.
“ Em nói cái gì?” tôi giận dữ, tật lải nhải của nàng đã là quá lắm rồi nhưng thế này thì tôi không còn chịu nổi nữa. Nhưng nàng đã cúi đầu và môi nàng đang mâp máy cầu nguyện thầm. “ có ích gì cơ chứ?” Tôi thầm nghĩ: “ Thôi lỡ rồi. Tốt hơn hết là chịu đựng vậy. Nhưng chẳng bao giờ tôi để cho việc này xẩy ra lần thứ hai”.
Ước gì lúc đó tôi có thể nhìn vào trong tương lai chỉ một giờ đồng hồ mà thôi, và có thể biết được Chúa đã để dành những gì cho tôi. Nhưng tôi bị trói buộc bởi những sự hiểu biết hẹp hòi và thiếu đức tin. Do đó bị giam hảm trong nhà tù của sự kiêu ngạo và tự ái do chính tôi tạo ra.