Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 13.8

Chương 13.8: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

flower

Ngay khi về nhà, tôi điện thoại cho ông May. Ông rất cảm kích trước quyết định của tôi và hẹn sẽ đưa tôi đi. Nhưng Clarence: “Không, bổn phận của anh là phải lo lắng sức khỏe cho em. Nếu em muốn như vậy thì anh sẽ khóa xưởng lại và chính anh sẽ đưa em đi.”

Chúng tôi dự tính lên đường vào trưa thứ tư. Tôi bảo Clarence: “Mình lái xe đi một mình trông kì quá. Em nghe mấy bà bảo nếu có ai đi, sẽ xin tháp tùng. Liệu có chỗ không anh?” Cuối cùng, cùng đi với chúng tôi có bà Ross, bà Smith và cô con gái mười sáu tuổi tên Pearlie mắc bệnh cong xương sống.

Chúng tôi đến nơi vào ngày thứ năm và vì thiếu tiền nên chúng tôi quyết định trọ chung một căn phòng ở khách sạn bên đường. Đến lúc đi ngủ, ai nấy trong chúng tôi đều là gương mẫu trong sự kín đáo. Từng người một chúng tôi thay phiên nhau vào phòng tắm, thay quần áo ngủ, rồi trong khi mọi người khác quay lưng lại, vụt chạy lên giường nằm, kéo chăn đắp lên tận cằm. Tuy nhiên, đến nửa đêm thì không còn ai trong chúng tôi thẹn thùng nữa. Chúng tôi quên bẳn vì tôi suýt chết trong một cơn co rút của bắp thịt lưng.

Thân thể tôi vùng vẫy dữ dội đến nỗi Clarence không kềm giữ nổi. Mọi người cuống quýt chạy quanh phòng, đắp khăn lạnh trên lưng tôi và cố gắng giữ cho tay chân tôi duỗi thẳng, kềm đầu tôi nằm yên cho tôi khỏi bị nghẹt. Mãi đến khi cơn co rút chấm dứt, mọi người mới nhận ra là mình ăn mặc thiếu kín đáo.

JRHZpC

Buổi sáng hôm sau 12-7 là buổi thờ phượng có phép lạ. Trong khi chúng tôi trên đường đi tới Carnegie Halls thì tôi nhớ rằng cũng ngày 12-7 sáu năm về trước, tôi không thể bước xuống giường lần đầu tiên. Tôi thấy mình cầu nguyện, xin Chúa làm phép lạ chữa lành cơ thể tôi.

Ông May thường khuyên chúng tôi nên đi vào lối cửa hông. Clarence đã định mang theo một chiếc ghế xếp cho tôi ngồi trước khi buổi thờ phượng bắt đầu, nhưng chàng quên khuấy đi mất và phải chạy xuống tiệm mua một chiếc khác. Sau khi chúng tôi đã đến thính đường, khi thính đường mở cửa, tôi đang giật tay giật chân dữ dội nên không đứng dậy được. Một trật tự viên giúp Clarence đưa tôi vào bên trong và đặt ghế của tôi nơi hàng ghế chót. Clarence ngồi ngay trước mặt tôi.

Thình lình buổi thờ phượng bắt đầu, cô Kuhlman xuất hiện trên khán đài và hội chúng đứng dậy hát. Sau cùng tôi cũng đứng dậy vì được vịn vào lưng ghế phía trước. Clarence quay lại bảo tôi ngồi xuống. Nhưng tôi không thể ngồi xuống được nữa. Thân thể tôi cứng đơ ra và tôi cảm thấy hai tay tôi như bị đóng đinh vào chiếc ghế trước mặt.

Clarence bảo thầm: “Mary, ngồi xuống đi em.” Nhưng tôi chỉ có thể đứng một chỗ và vùng vẫy.

Thình lình tôi cảm thấy một cơn tê lạ lùng như điện giật chạy khắp thân thể. Cảm giác này chẳng khác gì các cảm giác trước khi tôi lên cơn co rút.

Tôi gọi nhỏ: “Clarence”. Chàng nhận thấy lẻ lo lắng của tôi trong giọng nói của tôi, liền bỏ chỗ ngồi ra phía sau đứng cạnh tôi. “Anh đưa em ra khỏi chỗ này ngay đi. Em sắp lên cơn co rút các bắp thịt lưng rồi đấy.”