Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 13.4

Chương 13.4: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

tulip5

Bác sĩ Pye tìm cách cho tôi nhập viện Ottawa. Bác sĩ nói bệnh viện này có một loại huyết thanh mới may ra hữu ích cho tôi. Bệnh viện đã hết chỗ và họ chỉ có thể nhận tôi sau ngày đầu năm. Trong lúc đó, bác sĩ luôn đến thăm tôi hầu như hằng ngày, và thường xuyên theo dõi bệnh trạng của tôi. Không có bác sĩ nào tận tâm hơn ông cả.

Thế rồi vào khuya thứ bảy của tuần lễ đầu tiên trong tháng giêng năm 1963, tôi ngồi trên phòng khách bên trên nhà hàng, nhìn từ cửa sổ bị đóng hơi nước ra các hồ đầy tuyết bên kia xa lộ. Đêm ấy tuyết rơi thật nhiều, và những ánh đèn từ trạm xăng của Clarence bên dưới tỏa sáng một cách kỳ dị phía trước nhà hàng. Tôi trông thấy anh lội trong tuyết, sửa soạn dẹp tiệm đi ngủ.

Trên xa lộ, một vài chiếc xe chạy chậm mò mẫm dò đường, những ngọn đèn pha khoan những lỗ hổng nhỏ bé trong một màu trắng cuồn cuộn. Tôi trông thấy một chiếc xe chạy về hướng tây chậm rãi bò về phía trạm xăng, cái gạt nước cố chùi kiếng chắn gió cho sạch những hoa tuyết mềm bay lả tả. Một bóng đen chui ra khỏi xe, khó nhọc bước trên mặt tuyết hướng về phía trạm xăng, áo choàng gài tận cằm, mũ sụp tận mí mắt.

Một phút sau, tôi nghe tiếng rầm rầm lên cầu thang và tiếng gõ cửa. Đó là bác sĩ Pye. Ông kéo một cái ghế nhỏ, ngồi ngay đối diện với tôi. Ông vừa lái xe từ Ottawa về. Vẫn chưa có tin tức chừng nào tôi mới được nhập viện, nhưng bác sĩ đã mang một ít huyết thanh mới về nhà. Bác sĩ chưa hề chích thuốc này cho ai, nhưng nếu tôi muốn dùng thử tôi có thể đến với ông vào sáng ngày mai tại bệnh viện ở Pembroke, và bác sĩ sẽ tự tay chích cho tôi.

Clarence đã lên đến nơi và đang đứng cạnh phòng ngủ. Tôi nhìn chàng: “Em phải tính sao đây?”

Bác sĩ Pye nhìn tôi và bảo: “Đừng hỏi Clarence! Đây là điều mà bà phải tự định đoạt lấy.”

Tôi hỏi: “Tại sao thế?”

Bác sĩ nghiêm trang đáp: “Tại vì kết quả của loại huyết thanh mới này sẽ đem lại một trong hai điều: hoặc là bệnh tình bà sẽ thuyên giảm, một là sẽ trầm trọng hơn.”

Trầm trọng hơn à? Nếu tôi bị bệnh nặng hơn thì sao? Nếu tôi phải trải qua một cơn co giật khủng khiếp nữa thì sao? Tôi hỏi bác sĩ Pye: “Đặt mình vào trường hợp tôi, bác sĩ sẽ làm gì?”

Ông đáp: “Tôi không biết nên khuyên bà làm gì. Tuy nhiên, theo điều tôi thấy, bà sẽ chẳng mất mát gì bao nhiêu.”

Tám giờ sáng hôm sau, Clarence cho tôi mặc đồ ấm và bế tôi xuống cầu thang ra xe. Tuyết hết rơi và mặt trời ban mai hé nhìn qua khe hở của những đám mây xám, phản chiếu trên những chòm tuyết ngời sáng đọng trên những cành cây nặng trĩu ở hai bên lề đường.

Sáng sớm hôm thứ hai, bác sĩ bắt đầu chữa trị. Thủ tục trị liệu gồm có việc rút nước trong tủy xương sống của tôi ra và chích huyết thanh vào thay thế. Công việc này phải thực hiện không đánh thuốc mê. Bác sĩ bảo tôi: “Bà phải ráng chịu đau, và báo cho tôi biết nếu kim chích gần dây thần kinh quá.” Sự chữa trị hết sức đau đớn, nhưng tôi cố gắng chịu đựng hết ngày này sang ngày khác.

canh-dong-hoa-tulip-12

Mỗi ngày, bác sĩ đều thử phản xạ của phần dưới cơ thể tôi, xem tôi có cảm giác gì chưa. Vẫn không có gì xảy ra. Bác sĩ nói: “Tôi hy vọng khi xúc giác bà làm việc trở lại, bà có thể đi được.” Tôi cảm giác là ông rất lo âu về kết quả của việc chữa trị. Suốt thời gian này, tôi luôn luôn tự hỏi: “Liệu tôi có đi được không hay tôi sẽ bệnh nặng thêm?”

Một buổi tối kia, hai tháng sau ngày bắt đầu điều trị, tôi cảm thấy đau khi bị kim đâm. Tôi biết là mình phải khá. Chẳng bao lâu thì tôi có thể cảm biết được tấm ra giường. Xúc giác tôi đã bắt đầu làm việc trở lại. Mặc dù các ngón chân tôi hãy còn tê dại, tôi vẫn thấy mình là một người bình thường.

Tôi thầm nhủ: “Nếu xúc giác nơi chân tôi đã làm việc trở lại thì tôi nhất định sẽ đi được! Tôi bèn hỏi bác sĩ chừng nào tôi có thể đi thử.”

Tính từ buổi sáng sớm chủ nhật chúng tôi lái xe đi Pemnroke đến nay đã hai tháng rưỡi. Clarence đến thăm tôi mỗi ngày và Ona cũng như các con trai tôi thăm viếng thường xuyên. Tôi vẫn nuôi niềm hy vọng là sẽ đi đứng lại bình thường. Cả gia đình tôi đều mong đợi ngày trọng đại đó.

Cuối cùng đến lúc bác sĩ Pye bảo tôi là tôi có thể đi thử. Ông đỡ tôi xuống giường, tôi đặt chân xuống nền gạch. Bác sĩ bảo tôi: “Bà Pettigrew, các ngón chân bà tuy không có cảm giác, nhưng cả thân thể bà khỏe mạnh bình thường nên bà đủ sức đi được.”

Tôi từ từ đứng dậy, rồi ngã vào vòng tay ông. Tôi không thể nào đứng vững, các bắp thịt tôi không chịu rắn chắc lại và không tuân lệnh. Kết quả vô hiệu.

Tôi cố thử một lần nữa mới chịu để bác sĩ dìu lại giường. Sự xúc động thật là nặng nề và tuyệt vọng. Chiều hôm đó, y tá bước vào phòng với một vật dụng mà tôi cho đó là quan tài của tôi. Đó là chiếc xe lăn tay.

Tôi cố giấu không cho gia đình tôi thấy chiếc xe. Đến giờ thân nhân thăm viếng, tôi bảo y tá giấu chiếc xe đi để gia đình tôi không biết là tôi không đi được. Tuy nhiên, dường như Ona biết có việc chẳng lành. Đột nhiên cháu thôi không đến thăm tôi nữa.