Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 11.3

Chương 11.3: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

rose_garden-wide

Trước lễ Giáng sinh vài hôm, tôi hỏi các bác sĩ xem có thể đưa nàng về nhà nghỉ lễ không. Họ đồng ý và tôi đưa nàng về nhà. Nàng vẫn không tài nào đặt chân ra khỏi giường, và sau ngày đầu năm tôi từ trường về nhà, thấy nàng cong gập người lại vì đau đớn.

“Em có cảm giác quặn đau ghê gớm” nàng vừa rên rỉ vừa ôm sườn lăn lộn trên giường. Tôi điện thoại cho bác sĩ, và ông bảo rằng tôi phải đưa nàng vào viện ngay, càng sớm càng tốt.

Lần này nàng bị sốt nặng, huyết áp nàng hạ xuống một mức độ nguy hiểm và cơn đau lan tràn khắp cơ thể. Một toán các bác sĩ khám nghiệm nàng và các cuộc thí nghiệm chứng tỏ rằng là các mô bọc bên ngoài, các nội tạng của nàng đã trở nên rắn lại. Triệu chứng này cũng xảy ra trên các tầng ngoại bì của da khắp thân thể nàng nữa.

Sau mười ngày nằm tại bệnh viện cũ của Hội Giám Lý ở Los Angeles, vị bác sĩ tư của chúng tôi mời tôi lại phòng mạch của ông ta. “Ông Bennett ơi, chắc chắn là bà nhà mắc một chứng bệnh hiếm có, bệnh lao bì.” Bác sĩ dừng lại trong khi tôi đang cố tìm hiểu điều ông ta muốn nói.

Rồi ông nói tiếp. Đầu cúi xuống: “Tôi không biết phải nói làm sao, nhưng ông bà dù là Cơ đốc nhân và có một quan điểm về cuộc sống khác hẳn với những người tôi đã chữa trị. Dù vậy …” Giọng ông đãi ra và tôi thấy tim tôi như muốn trào ra ngoài. Ông nói: “Ông Bennett à, thật khó mà nói điều này. Bệnh này y học đành bó tay, và nếu chúng tôi định đúng bệnh, có lẽ bà không thể qua khỏi để trở về nhà.”

Bác sĩ đã bảo thế, nhưng tôi không thể tin nổi tai của tôi: “Y học đành bó tay … Không thể qua khỏi mà rời bệnh viện …”

“”Không! Nhất định bác sĩ nhầm rồi!” Tôi vụt thốt lên, cố sức đứng lên, nhưng đôi chân khuỵu xuống.

Bác sĩ bước vòng qua bàn về phía tôi đang ngồi lặng người và sợ hãi. Ông đặt tay lên vai tôi và bảo: “Ông Bennett à, có một phần rất nhỏ là chúng tôi sai lầm. Và chúng tôi còn phải thực hiện thêm nhiều cuộc thí nghiệm nữa. May ra kết quả sẽ khác đi chăng. Nhưng bệnh tình vợ ông nặng lắm, và nếu đúng như điều chúng tôi dự đoán, y học đành bó tay.”

HoaLongDen1

Người ta thí nghiệm thêm. Họ mổ chân nàng, cắt lấy một chút xương, một chút gân, nhiều lớp da và mô cơ để khảo sát. Những mẫu này được các nhà bệnh lý học thí nghiệm và gửi kết quả về cho bác sĩ chúng tôi.

Vào thượng tuần tháng hai, bác sĩ lại mời tôi đến phòng mạch của ông: “Ông Bennett à, chúng tôi đã bảo ông là rất có thể chúng tôi nhầm lẫn trong lần định bệnh đầu tiên. Bây giờ rõ ra chúng tôi đã nhầm, chúng tôi xác định bệnh của bà nhà là bệnh sang ngạnh.”

Tôi có cảm giác rõ rệt là ông cố đỡ tôi cho khỏi ngã đau, gieo cho tôi một niềm hy vọng khi không còn hy vọng nào nữa. Tôi hỏi: “Bệnh sang ngạnh là bệnh gì?”

Ông đáp: “Bệnh này ảnh hưởng trên cơ quan trọng yếu của cơ thể, các bì mạc của các cơ quan này trở nên rắn lại.”

“Bác sĩ bão là cơ quan trọng yếu à?” Tôi hỏi lại, miệng khô bỏng. “Bác sĩ muốn nói cả tim của vợ tôi nữa sao?”

Bác sĩ trả lời: “Vâng, tim, thận, gan, phổi. Bì mạc của tất cả các cơ quan này sẽ dần dần rắn lại và không xếp nếp được. Dĩ nhiên như vậy tất cả mọi nơi trong cơ thể đều bị đau đớn dữ dội, nhưng chúng tôi có thể giúp cho bà ấy dịu bớt.” Ông ngừng lại như không nói thêm.

“Thế thì cuối cùng bệnh sẽ ra sao?” Tôi hỏi nhỏ, hết sức e ngại câu trả lời của ông ta. “Bác sĩ bảo bệnh lao bì chắt chết. Còn bệnh sang ngạnh thì sao?”