Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 10.6

Chương 10.6: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

Hinh-Nen-Hoa-Tulip-Dep-14

Tuần lễ sau, Bill và Sherl trở lại Pittsburgh. Tôi nghĩ rằng không có gì ngăn cản được hai người đi nhóm, nên khi hai người trở về Warwook, chúng tôi tổ chức buổi nhóm cầu nguyện tại phòng khách của Audrey ngay nửa đêm.

Bill đã lâm vào một tình trạng tuyệt vọng. Chúa đã chữa lành cho tôi khi tôi chưa biết điều gì cần cầu xin. Bây giờ Bill ước muốn mình được chữa lành. Chưa bao giờ tôi thấy chàng có thái độ như vậy cả, chàng ngang nhiên hẳn hoi thách thức Chúa hành động. Mặc dù tôi không biết gì về cầu nguyện, tôi rùng mình e ngại khi đến phiên chàng cầu nguyện. Chàng không tạ ơn Chúa như tất cả chúng tôi. Chàng cơ hồ lớn tiếng đối với ngài: “Lạy Chúa, cớ sao tất cả mọi người đều nhận biết Ngài mà con thì không. Ngài đã chữa lành cho Freda, tại sao Ngài không chữa lành cho con? Ngài phải tự minh chứng Ngài cho con mới được!” Chàng gào lên.

Bỗng nhiên, dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình nào đã nhấc bổng chàng lên và ném chàng vào khung cửa. Lúc ấy, Bill có cân nặng lên đến chín mươi kí lô. Nhưng sức mạnh này ném chàng ra khỏi căn phòng một cách dễ dàng. Chàng nằm lù lù một đống, như đã chết, tựa vào khung cửa.

Tôi nhớ là mình thét lên, còn Audrey và Sherl nhìn chàng, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Chúng tôi chỉ biết rằng chúng tôi nghe Bill cầu nguyện, lời cầu nguyện bạo ngược đó, rồi bị ném vào tường thật mạnh thiếu điều nát ra từng miếng.

Mặt chàng vẫn lao láo và chàng lại hét lên : “Lạy Chúa, con đang tuyệt vọng! Con thách đố Ngài! Hãy làm gì con đi!” Một lần nữa, sức mạnh vô hình kia vật chàng xuống sàn nhà, như thể chàng bị sét đánh vậy!

Thình lình Sherl lên tiếng: “Rất có thể vì anh ấy nhịn đói có lẽ vì vậy mà anh ấy đứng dậy không nổi.”

Tôi biết rõ ràng và chắc chắn là không phải vì đói mà Bill bị ngã văng ra khỏi phòng như vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cho chàng ăn một ít gì đó cũng là một việc hay. Do đó, ba chúng tôi cố gắng nâng chàng dậy nhưng chàng nặng quá. Chúng tôi kéo không nổi. Chàng như đã chết. Tay chân bất động. Chúng tôi sợ hãi và bắt đầu năn nỉ chàng đứng lên: “Bill, cố gắng đi!” Môi chàng mấp máy và chàng lẩm bẩm: “Tôi dậy không nổi. Tôi không thể làm gì được cả”.

red-rose-wallpaper-photo

Trong khi chúng tôi lăng xăng đây đó, chiên thịt ba rọi và trứng, tôi thấy Bill thình lình ngồi thẳng lên ghế, và rồi như chính bàn tay khổng lồ ban nãy đập vào lưng chàng, khiến khàng trượt dài trên sàn nhà bếp và nhào thật mạnh vào tủ lạnh. Chúng tôi đứng ngây người không tin.

Tôi nghe chàng bắt đầu ngợi khen Chúa cách nhẹ nhàng, êm ái, chàng tôn vinh Jê-sus và cảm tạ Ngài về sự nhân từ của Ngài.

Chàng dâng lên một lời cầu nguyện thống hối, cầu xin sự tha thứ như một đứa bé cầu xin cha mẹ tha thứ vậy.

Tôi choàng người trên chàng lúc ấy đang sõng soài. Tôi nghe rõ ràng các khớp xương nơi lưng chàng ăn khớp với nhau răng rắc.

Tôi biết là Bill đang được chữa lành.

Một lúc sau chàng đứng dậy, một tay vịn tủ lạnh. Chàng đứng thẳng giữa nhà, nụ cười đang dần tươi nở trên nét mặt “Úi chà!” Chàng lắc đầu nói nhỏ nhẹ. “Chuyện gì xảy ra không biết, lưng tôi đã lành, hết đau rồi. Xem đây này!”

Nói xong chàng bắt đầu gập người, uốn éo, các ngón tay chạm xuống sàn nhà. Đêm ấy lần đầu tiên trong nhiều tháng trời chàng có thể nằm sải tay chân trên giường, ngủ một cách ngon lành không một chút đau đớn.