Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 10.5

Chương 10.5: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

canh-dong-hoa-tulip-12

Về tới phòng ngủ, tôi quỳ xuống với đôi gối cong queo và bắt đầu cầu nguyện. Thình lình, một việc lạ bắt đầu xảy ra ngay cạnh giường. Dường như có một vật gì giống như một cái lều phủ xuống trên tôi và trùm kín người tôi. Tôi bị cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Tôi cảm thấy mình bắt đầu bay lên. Tôi ngừng cầu nguyện vì cảm giác lạ kỳ. Lúc ấy, sự cầu nguyện không còn cần thiết nữa. Tôi không thốt lên một lời nào và cảm thấy bị kéo lên cao … đến một độ không biết là bao nhiêu. Sự dâng lên này rất từ từ, như thể tôi đang ở trong một thang máy không có cửa. Tôi không cảm biết gì hết ngoài ra cảm giác được đưa lên cao.

Rồi thì dường như tôi đạt đến một cái đỉnh nào đó và tôi nhận thấy một cảm giác tê tê ở hai bên hông. Tiếp theo đó là những tiếng động, tiếng kẽo kẹt. Tiếng này phát ra ở các xương hông của tôi. Tôi cảm thấy là chúng di chuyển, cọ sát với nhau. Tôi bất lực không kiềm hãm được, và mặc dù đang quỳ gối tôi cũng cảm được cả thân thể đang chuyển động và xoay trở vì có một năng lực thật mạnh mẽ nhưng thật dịu dàng đang nắn bóp cho thật ngay ngắn. Rồi tôi cảm thấy đôi đầu gối tôi bị kéo về cho đúng chỗ.

Tôi kinh hoảng, không dám cử động. Tôi biết rằng mình đang được chữa lành, nhưng không dám thốt lên tiếng nào.

Nước mắt tôi bắt đầu tuôn trào. Tôi không gây một tiếng động, cứ tiếp tục quỳ và lặng lẽ khóc.

Tôi không biết sự việc xảy ra bao lâu, dường như cả thế kỷ, nhưng tôi tưởng rằng chỉ trong vòng giây lát. Rồi các xương cốt tôi thôi chuyển động và tôi nghe một cảm giác khác truyền khắp cơ thể, giống như tôi chọc ngón tay vào ổ cắm điện, chạy từ đỉnh đầu đến gót chân. Tôi cảm thấy cả cơ thể tôi rung chuyển theo dòng điện. Rồi cảm giác này cũng biến mất.

Tôi thấy mình được hạ xuống từ từ, giống như lúc đã bay lên vậy.

Khi tôi xuống đến nơi rồi, sự che phủ dần dần biến mất. Tôi ý thức được mọi việc xung quanh. Nhìn lên tấm gương của bàn phấn phía bên kia giường, tôi thấy mình hoàn toàn khác hẳn! Lúc ấy tôi reo lớn : “Tôi được chữa lành rồi! Tôi được chữa lành rồi!”

Tôi gọi to: “Bill! Anh phải lên đây ngay lập tức.” Tôi nghe tiếng chàng thức dậy.

Chàng ậm ừ: “Gì thế hả Freda?”

Tôi cơ hồ muốn khóc: “Em không nói được, nhưng lên nhanh đi.”

Tôi nghe tiếng chàng bò lên cầu thang, biết là chàng khó nhọc và đau đớn lắm.

Cuối cùng chàng lên đến đầu cầu thang, tôi nghe thấy chàng rên rỉ đứng lên. Chàng bước đến cửa nhìn vào.

“Gì thế Freda? Em có gì lạ không?”

Tôi ngước nhìn kêu Bill đứng nơi khung cửa, đầu gối tôi vẫn quỳ. Giọng tôi run run: “Em được chữa lành rồi.”

Chàng định bước về phía tôi nhưng dường như bị một sức mạnh vô hình chặn lại. Chàng thử bước lần thứ hai, nhưng đã ngã ngửa ra cánh cửa.

“Bill, anh gọi giùm Audrey và Sherl. Việc lạ đã xảy đến với em. Em đã được chữa lành rồi.”

Bill lui ra khỏi phòng và tôi nghe thấy tiếng chàng chạy thật nhanh qua phòng mấy đứa trẻ đến cửa ăn thông với nhà của Tyler ở trên lầu. Chàng gõ cửa rầm rầm: “Freda bảo là nàng được chữa lành rồi. Tất cả hãy qua đây nhanh lên.”

Bill nắm cánh tay tôi định nâng tôi đứng dậy: “Không Bill, em không dám đứng dậy. Nhưng em biết Chúa đã chạm đến em, em cảm biết như vậy.”

Audrey đang mặc đồ ngủ, nhưng nàng quỳ xuống bên cạnh giường của tôi, rồi đến Bill nhăn nhó vì đau đớn, lum cụm quỳ bên cạnh tôi.

Blue-Flowers-Park-Keukenhof-Amsterdam

Không có người nào trong chúng tôi là tín đồ Đấng Christ, nhưng tất cả chúng tôi cũng cố cầu nguyện. Tôi nhớ là Audrey đã cầu nguyện: “Lạy Chúa yêu dấu, xin tha thứ tội lỗi cho con.” Tôi nghĩ rằng “Đó cũng là điều tôi phải cầu xin nữa.” Và tôi đã cầu xin như vậy, trong lúc cầu xin, tôi lại cảm thấy luồng điện ban nãy chạy trong cơ thể tôi. Tôi tin rằng Chúa đã nhậm lời cầu nguyện của tôi. Tôi đã được cứu. Nhưng tôi không biết phải thuật lại điều đó như thế nào hoặc phải làm gì.

Bill đứng dậy và tìm cách đỡ tôi lên. Cuối cùng tôi nhỏm dậy được và từ từ đứng lên. Tôi vuốt hai tay dọc thân mình từ hông xuống chân, nơi trước đây tôi đã mang tật. Thân hình tôi thật cân đối. Tôi bước lên phía cửa, tôi chạy mà không biết chạy xuống cầu thang, vào phòng khách, xuống bếp ngang qua phòng ăn nơi mà gối mền của Bill vẫn còn nằm trên bàn, tôi vừa chạy vừa cười vui vẻ.

Tôi nghe tiếng Bill và Sherl gọi điện thoại. Chẳng bao lâu có tiếng gõ cửa và ba má tôi bước vào rồi đến ba má Bill và ba má Sherl. Tất cả đều hòa mình trong niềm vui lạ lùng trong khi tôi vênh váo đi tới đi lui như một cô người mẫu trong một gian nhà đầy người ngạc nhiên.