Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 10.4

Chương 10.4: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

red-rose-wallpaper-photo

Buổi thờ phượng bắt đầu gần đúng sáu giờ. Sự việc liền xảy ra ngay lập tức, không phải xảy ra cho chúng tôi mà là xung quanh chúng tôi. Bill dường như không thể rời mắt một thiếu phụ ngồi cạnh chúng tôi nhiều ghế phía bên phải đang vùng vẫy dữ tợn. Tôi liên tiếp véo chàng để cho chàng chú ý cô Kuhlman. Nhưng mỗi khi tôi nhìn về phía chàng thì thấy chàng cứ đăm đăm nhìn về người thiếu phụ lúc ấy đang cố hết sức kiềm chế các cử động của mình.

“Cô ấy bị gì thế nhỉ?” Bill hỏi hơi lớn tiếng. Lớn đến nỗi mọi người trong khu ghế chúng tôi đều quay lại nhìn.

Tôi e ngại không dám nhìn cô ta.

Vừa lúc cô Kuhlman tuyên bố là có người bị cong xương sống vừa mới được lành bệnh thì người thiếu phụ ấy đứng dậy, đi xuống thanh lầu.

Bill nói to: “Em có nhìn thấy không? Cô ấy vùng vẫy dữ tợn một lúc rồi được lành bệnh. Kìa cô ấy kia kìa. Cô ấy đang bước lên khán đài đó.” Nhiều người nhìn Bill hơn là nhìn thiếu phụ. Tuy nhiên, chàng vẫn ngồi yên, đôi mắt mở to như hai cái đĩa.

“Suỵt!” Tôi cự Bill cho chàng nói khẽ lại. Chàng lại nhìn tôi và lắc đầu bối rối. Chàng bảo: “Anh khó mà tin được.”

Một điều khiến cho tôi chú ý nhiều hơn bất kì điều gì khác là lời tuyên bố của cô Kuhlman. Lời ấy như thể nói thẳng với tôi: “Không có điều gì là bất năng với Chúa cả”.

Bây giờ tôi đang sống trong một căn nhà song lập. Bên cạnh là nhà vợ chồng em gái chàng là Auderey và Sherl Tyler tại thị trấn Warwook, tiểu bang West Virginia, quê của Sherl.

Thứ ba tuần sau, Bill và em rể nhất định lái xe đi Pittsburgh dự một buổi thờ phượng khác, lần này là một buổi thờ phượng có giảng thuyết. Audrey và tôi thức chờ, đến mười một giờ khuya hai người mới trở về.

Hai người náo nức quá nên không ăn tối. Cả hai đều ghi lại thật kỹ bài giảng và túi họ đựng giấy dày cộm. Bill bảo tôi: “Em à, đây chính là điều mình ao ước bấy lâu nay. Đây là lời giải đáp cho điều mình tìm kiếm.”

canh-dong-hoa-tulip-12

Và đúng là lời giải đáp.

Bill và Sherl hết sức nao nức về lời dạy Kinh Thánh mà cô Kuhlman đã giảng trong buổi thờ phượng đến nỗi hai người cùng lên tiếng một lúc. Hai người lập lại từng câu nói của cô, những lời ấy thật là mới mẻ đối với chúng tôi, thật là kích động, vì chúng tôi chưa hề nghe lời giải thích Thánh Kinh nào như thế cả. Đêm ấy chúng tôi thức thật khuya, chỉ để đọc Kinh Thánh và tra xem những câu mà cô Kuhlman đã giảng trong buổi thờ phượng trở nên sự thật đối với chúng tôi và Ngài dường như hiện diện giữa căn phòng. Không có ai trong chúng tôi ngái ngủ cả. Chúng tôi không ai muốn đi ngủ. Chúng tôi không đói, cũng không mệt. Chúng tôi đã tìm được điều mà chúng tôi tìm kiếm.

Khi Audrey và Sherl miễn cưỡng rời chúng tôi thì đã hai giờ sáng. Tôi leo lên cầu thang về phòng ngủ ở căn nhà song lập nhỏ bé của chúng tôi. Vì Bill chỉ có thể bò lên thang lầu bằng khuỷu tay và đầu gối, nên chàng ngủ dưới nhà, trên bàn ăn, mình cong quắp lại cách dị hợm để cho lưng đỡ đau. Nhiều lúc chàng phải ngồi suốt đêm trên ghế, gối đặt trên đùi, lưng cong một cách khác thường để bớt đau.