Chúa Còn Làm Phép Lạ – Chương 5.7
Chương 5.7: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Tôi khó nhọc leo vào băng sau và chúng tôi lái xe vào thành phố đến thính đường. Trong khi xe chạy dọc xa lộ Holly Wood tiếng bánh xe lăn trên mặt đường ướt thành một điệu nhạc, tôi bỗng nghe bà Thompson hát nho nhỏ. Lắng tai, tôi nghe được mấy tiếng: “Thánh Linh Của Thượng Đế Hằng Sống…”
Tôi bắt đầu hát theo. Thình lình tôi nghe một cảm giác lạ nơi lưng. Đó là một cảm giác gai gai như kim châm, bắt đầu từ trong óc tôi chạy lần theo sống lưng. Tôi nghe cả tiếng rắc rắc trong xương sống tôi nữa.
Sợ hãi và bối rối, tôi nhìn lên xem ông bà Thompson có để ý điều gì không. Hiển nhiên không ai thấy cả vì bà Thompson vẫn đang hát và mưa vẫn rơi lộp độp trên kiếng xe trước mặt.
Tôi hân hoan ngồi lùi vào trong nệm xe và nhắm mắt lại. Có một cái gì đã chạm đến thân thể tôi – một cái gì siêu nhiên. Cơn đau đã biến mất, biến mất hoàn toàn. Bên ngoài mọi vật dường như không thay đổi, nhưng bên trong tôi có cảm giác đã là một người khác hẳn. Tôi không làm sao biết được, nhưng đây là một sự khởi đầu của một chuỗi biến cố rất đáng chú ý mà chính tôi cũng khó tin được.
Chúng tôi rời xa lộ và lái qua hai khu phố tới thính đường Shrine. Ông Thompson ngừng cho chúng tôi bước xuống rồi lái xe đi kiếm chỗ đậu. Bà Thompson đi vào cửa hông đi đến ban hợp ca và tôi hẹn sẽ gặp lại bà ấy sau buổi nhóm ở trước cửa thính đường.
Vì trời vẫn còn mưa nên các cửa trước mở ra sớm hơn thường lệ. Tôi bước vào, tôi không thể nào tưởng tượng sự rộng lớn và nguy nga của thính đường rộng lớn này. Người ta lũ lượt kéo nhau vào hàng trăm người một lúc, cố tìm cho được chỗ tốt. Tôi đứng ở tiền đình rộng rãi, ngó quanh quẩn, nhìn các gương mặt nghiêm trang vừa từ ngoài mưa bước vào, chen chúc vội vã qua các vòm cửa nhỏ vào thính đường chính.
Tôi đi theo họ và bước vào một vòm cửa. Khi mới bước được một hay hai bước gì đó vào trong thính đường huy hoàng thì tôi nhận thấy một cảm giác lạ lùng tràn ngập trên người tôi. Chân tôi bắt đầu khụyu xuống. Không phải tôi bị xỉu. Tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng không thể nào đứng vững. Trước khi tôi kịp vịn tay thì tôi đã quỵ xuống ở lối đi.
Tôi la lớn: “Chàng ơi! Tôi làm sao thế này?”
Nhiều người đi qua mặt tôi tiến đến những chiếc ghế còn sót lại phía trước. Tôi đoán chừng họ đang cầu nguyện, thực ra tôi không thể nào đứng dậy.
Tôi vịn vào ghế đứng dậy, người vẫn run, không đứng vững. Một trật tự viên đến gần và tôi xin phép ông ta để ngồi vào ghế có giăng dành riêng.
Tôi nói với ông ta: “Tôi không hiểu việc gì đã xảy ra cho tôi. Tự nhiên chân tôi khuỵu xuống ngã chúi tới trước.”
Tôi tìm được một chỗ ngồi và nghỉ ngơi cho đến chừng buổi thờ phượng bắt đầu. Tôi cố hết sức tìm hiểu việc gì đã biến đổi trong đời sống cơ thể tôi. Thoạt tiên là cảm giác kỳ lạ trong xe, bây giờ đến việc này.
Cô Kathryn Kuhlman mời sáu thủy thủ trẻ tuổi lên khán đài để nhận diện. Đa số chúng tôi trên bao lơn đều đứng dậy nhìn cô cầu nguyện cho họ. Họ thảy đều té xuống đất và tôi thầm nghĩ: “Đây là trò thôi miên gì vậy?”
Bỗng nhiên đôi chân tôi lại khuỵu xuống và tôi lún người xuống ghế. Tôi cố đứng dậy nhưng các bắp thịt nơi chân không tuân lệnh. “Cái gì vậy kìa?” Tôi tự hỏi trí óc hỗn loạn, tìm cách nhận thức sự việc xảy ra.
Buổi thờ phượng tiếp tục và cô bắt đầu bài giảng. Tôi thầm nghĩ: “Đây là một sự phạm thượng. Tại sao người đàn bà này dám xưng là Chúa phán qua chính mình bà ấy? Cô ấy không phải là Linh mục cũng không phải là nữ tu sĩ.”