Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 4.5
Chương 4.5: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Chuyến đi trở về thật khó khăn. Trên con đường về quen thuộc, hai chúng tôi chẳng ai nói lấy một lời. Năm mươi chín năm trời sống trong một căn nhà, giao thiệp với một số láng giềng, đi lại trên cùng một số con đường, quả là một thời gian dài. Khi còn bé, tôi đã đi trên con đường này đến Cobden bằng ngựa và xe thổ mộ. Chỉ khác một điều là lúc ấy con là con đường đất chứ chưa trải nhựa như bây giờ. Lớn lên, tôi từng lái chiếc xe cũ kỹ của cha tôi cũng trên con đường này, trong thời gian tôi theo đuổi Margaret. Tôi đắm mình trong sự yêu đương đến nỗi chẳng hề bao giờ nghĩ về tương lai, chẳng hề bao giờ tưởng tượng sẽ đi lại trên con đường này, biết rằng mình chỉ còn sống được mấy tháng nữa.
Chúng tôi đến khúc đường vòng nơi có lối rẽ đến Beachburg rồi băng qua dòng sông đến trại binh Coulonge. Tôi nhớ rõ đêm thơ mộng nhiều năm về trước khi Margaret và tôi từ phía sông trở về. Chúng tôi vừa ấn định ngày thành hôn là tôi đã lượn sai tay lái suýt nữa đâm xuống mương. Từ đó về sau, lúc nào lái xe, tôi cũng đặt hai tay trên vành lái.
Chúng tôi tiếp tục đi đến xóm nhỏ Forester’s Falls. Ánh đèn xe của tôi chiếu lên tháp chuông ngôi nhà thờ nhỏ. Chúng tôi quẹo gắt và phóng xe vào đêm tối hướng về phía nông trại. Những dặm đường trải qua quen thuộc làm sao, những dặm đường mà cha mẹ tôi thường đưa tôi đến nhà thờ thuở bé, những dặm đường mà tôi và Margaret đã đưa Roberta và Evelyn đi nhà thờ, những dặm đường mà chúng tôi đi qua cách buồn thảm khi những người thân yêu của chúng tôi đã vĩnh viễn lìa cuộc đời.
Con đường Cobden tới nông trại quả là một người bạn già, mỗi một dặm đường nhắc nhở cho chúng tôi những kỷ niệm quý báu. Quả là một đời sống đầy đủ tốt lành, và nếu thời gian vay mượn của tôi đã hết thì tôi sẵn sàng đối diện Thượng Đế.
Tôi vẫn còn hy vọng, rất có thể nhiều người cũng cảm thấy như vậy khi họ biết được mình chỉ còn có thể sống một thời gian ngắn nữa thôi. Tôi không rõ, có lẽ đó chỉ là ý hướng ham sống của tôi vẫn còn hoạt động. Dù sao đi nữa, tôi không chịu nằm xuống và chết cách êm ả đâu. Nếu Chúa muốn gọi tôi về, Ngài phải lôi kéo tôi về cửa Thiên đàng và tôi sẽ vùng vẫy tranh đấu.
Chúng tôi quẹo vào cổng và Margaret bước vào nhà. Chén đĩa vẫn còn trên bàn, dường như chúng tôi đã đặt ở đó từ hồi xa xưa nào. Margaret đặt chân lên bậc thềm cuối cùng, ngoái cổ lại hỏi: “Mình vào chưa?”
Tôi đáp: “Mình vô trước đi tôi vào ngay.”
Margaret quay hẳn lại, bước về phía xe. “Mình thấy ra sao?” Bà hỏi tôi với giọng lo lắng.
Tôi trả lời: “Tôi không sao cả, tôi muốn xem qua chuồng bò rồi sẽ vào ngay.”
Vợ tôi quay ngay vào nhà, đóng nhẹ cửa dưới. Con chó to lớn của chúng tôi từ trong chuồng bò chạy ra nhảy múa trước mặt tôi. Tôi xoa đầu nó và đi về phía lẫm lúa. Chân phải tôi nhức nhối vô cùng, khi tôi đưa chân bước tôi thiếu điều thét lên. Ngồi trên xe chân tôi tê cứng lại và tôi có cảm tưởng là tôi đang bước đi trên ống khói lò sưởi. Mỗi bước chân như những phát dao bén đâm vào hông và háng của tôi.