Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 4.4
Chương 4.4: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Ngày hôm sau, Margaret lái xe đưa tôi đi Pembroke, cách Cobden hai mươi bốn cây số phía bên kia sông Ottawa về hướng North Bay. Sáng thứ năm, họ cắt chỗ sưng của tôi và gửi tới phòng thí nghiệm để định bệnh.
Hôm sau các bác sĩ cho tôi về nhà và bác sĩ Pye cho tôi biết là chừng một tuần nữa sẽ có kết quả định bệnh. Ông bảo vợ tôi thứ bảy tuần sau gọi điện cho ông ở bệnh viện.
Tôi định tuần tới sẽ làm một vài công việc nhẹ quanh nông trại, nhưng chỗ sưng nơi chân tôi đã chạy lên háng và bụng dưới. Tôi bắt đầu phù lên lần lần cho đến lúc tôi giống như con bò cái ăn quá nhiều cỏ. Bụng tôi bị căng nhiều quá chịu không nổi và chân tôi đau không thể đứng được. Gần suốt cả tuần, tôi chỉ nằm nơi trường kỷ, lo âu về việc gặt hái mà tôi đã mướn người làm.
Thứ bảy tuần sau đó, Margaret điện thoại cho bác sĩ Pye. Ông tỏ vẻ giấu diếm và bảo muốn gặp chúng tôi để nói chuyện. Ông hẹn chúng tôi đến văn phòng ông vào chiều ngày cuối tuần Margaret và tôi không đá động đến vấn đề ấy, tuy nhiên trong thâm tâm tôi cảm thấy nặng nề cho rằng sự việc ắt nghiêm trọng lắm, bằng không bác sĩ đã cho chúng tôi biết bằng điện thoại rồi.
Tối thứ hai, trong lúc chúng tôi đang ăn cơm thì chuông điện thoại reo. Margaret đứng dậy nghe. Bác sĩ Pye gọi chúng tôi. Ông bảo: “Bà nói cho ông nhà biết là đúng một giờ chiều ngày mai ông phải đến Ottawa để vào bệnh viện.”
Margaret cãi: “Nhưng bác sĩ bảo chúng tôi đến văn phòng bác sĩ vào ngày mai kia mà”. Bác sĩ nói: “Không, tôi muốn ông bà đến bệnh viện ở Ottawa thay vì đến văn phòng tôi. Hiện giờ, tôi đang ở văn phòng và muốn nói chuyện với ông bà càng sớm càng tốt.”
Margaret gác máy, quay lại thuật cho tôi nghe lời của bác sĩ mà tôi không được nghe. Bà nói: “Tại sao mình không ăn cho xong đi đã.” Nhưng tôi cảm thấy hết muốn ăn.
Tôi buồn bã lắc đầu đẩy lùi chiếc ghế và nói: “Tốt hơn chúng mình nên đi ngay đi.” Trời đã tối hẳn trước khi chúng tôi đến phố. Khi chúng tôi lái xe dọc con đường làng vào xóm nằm ven bờ hồ Muskrat thì trời chạng vạng. Lúc những tia nắng cuối cùng tắt hẳn trên bầu trời thì đèn của các nông trại gần đấy nhấp nháy bật lên.
Bác sĩ Pye đợi chúng tôi tại văn phòng. Ông ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống ghế, còn ông ngồi phía sau bàn. “Tôi báo cho ông bà một tin không được vui”, ông nói: “Kết quả phòng thí nghiệm cho thấy cục hạch mà chúng tôi đã cắt là ung thư.”
Bác sĩ dừng lại để cho lời nói mình lắng xuống “Bịnh của ông là bệnh Hodgkins, bệnh ung thư các cục bạch huyết.”
Bác sĩ cố cho chúng tôi biết tin cách nhẹ nhàng, nhưng nào ai có thể làm cho bản án tử hình bớt kinh hoàng được. Margaret hỏi bác sĩ giọng run run: “Thưa bác sĩ thế nghĩa là làm sao?”
Bác sĩ đứng dậy vòng qua phía chúng tôi và nói: “Như thế nghĩa là ông sẽ không sống để hưởng tuổi già được đâu.”
Bác sĩ kéo một chiếc ghế và buông mình ngồi xuống. Tôi thấy ông hết sức thông cảm lo âu, và bối rối không có cách nào giải quyết vấn đề.
Cuối cùng tôi tìm cách đặt câu hỏi: “ Tôi còn sống được bao lâu nữa thưa bác sĩ?”
Bác sĩ thở dài, như có ý không mong tôi nêu câu hỏi đó “Ít tháng, tối đa là năm năm chứ không hơn.”