Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 4.3

Chương 4.3: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra

tulip5

Vừa mới năm ngoái, con gái út tôi lập gia đình và theo chồng. Tôi mừng cho con tôi, nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy đời sống vay mượn của tôi đã đáo hạn rồi.

Những tia nắng cuối cùng đã biến mất và cảnh vật bây giờ hoàn toàn tối mịt. Chỉ còn những tia sáng của ngôi nhà thờ đằng xa phản chiếu trên những tấm bia nghĩa địa ngoằn ngoèo vươn cao. Tôi thầm nghĩ, mình không sợ chết vì bên kia phần mộ, Thượng Đế vẫn sống. Tuy nhiên tôi vẫn luồn tay vào nách và ấn vào chỗ sưng, tự nhủ: “Đời mình sẽ tàn theo cách này chăng?”

Ngay lúc đó, giọng vui vẻ của Margaret cắt đứt tư tưởng u ám của tôi, và tôi vào nhà ăn cơm với bà.

Tối hôm ấy tắm rửa xong, tôi gối tay nằm sải trên giường. Một cơn gió nhẹ hiu hiu thoảng qua cửa sổ phòng ngủ. Margaret đã thay đồ ngủ xong. Bà với tay định tắt đèn, bỗng kêu lên: “Cái gì thế hả mình?”

Tôi nhận thấy nỗi lo sợ trong giọng nói của nhà tôi. Mở mắt ra tôi thấy bà đăm đăm nhìn vào chỗ sưng nơi nách phải của tôi lúc ấy hiện lên rất rõ.

Tôi liếc nhìn cục hạch: “Ồ cái này mọc cũng đã khá lâu. Tôi thấy không cần nói với mình đấy thôi.”

Margaret bảo tôi: “Sao thế? Nó đã sưng to bằng trứng ngỗng rồi mà. Mình phải lại bác sĩ Pye khám mới được. Tôi biết mình lắm mà. Mình cứ làm cố xác, có ngày chết ngoài lẫm lúa bỏ tôi một mình.”

Một lần nữa ý tưởng chết chóc lại đến với tôi. Tôi vội vàng xua đuổi nó ra khỏi tâm trí, trở mình kéo chiếc gối đặt dưới gáy. “Ừ, để tôi làm xong các công việc lặt vặt rồi hãy đi bác sĩ. Chắc là sưng hạch chứ gì.” Nói thế chứ trong thâm tâm tôi nghĩ khác.

rose_garden-wide

Mùa hè tại nông trại rất bận rộn. Tôi có hai mươi con bò sữa, cần phải vắt sữa mỗi ngày hai lần. Trừ ra đồng cỏ nuôi bò, tất cả diện tích nông trại tôi đều được trồng trọt, nghĩa là phải được săn sóc thường xuyên. Mùa màng rất hứa hẹn và sắp được thu hoạch trong vòng vài tháng tới, nhưng tôi đã bị xúc cảm và luôn luôn ám ảnh với các ý tưởng bệnh hoạn về tương lai.

Một tháng sau, Margaret thuyết phục tôi đi khám bác sĩ Mackercher. Bác sĩ bảo đó có thể là một cục hạch và dặn tôi tháng sau trở lại. Bấy giờ đã tháng tám rồi và chúng tôi bắt đầu gặt hái. Nhiều tuần lễ trôi qua tôi lại thấy cổ chân phải của tôi sưng to lên một cách dị thường, to đến nỗi tôi không tài nào mang giày được.

Con gái út của tôi, Evelyn Ottawa bên Gia-mã-đại về nghỉ cuối tuần, đã cùng với vợ tôi buộc tôi đi khám bác sĩ Pye, một trong hai vị bác sĩ phục vụ tại làng Cobden cách nhà tôi mười bốn cây số mà bác sĩ Mackercher đã giới thiệu. Tôi dự tính sẽ đi vào ngày thứ ba sau đó. Đến ngày này thì chỗ sưng của tôi ở cổ chân đã chạy lên đầu gối và tôi chỉ còn một cách là đi khập khễnh.

Bác sĩ  Pye khám cho tôi nhấc máy điện thoại lên. Ông bảo: “Tôi sẽ cho ông vào viện để cắt bỏ chỗ sưng. Chúng tôi chưa thể định bệnh ông cho tới khi có kết quả của phòng thí nghiệm.”