Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 2.5
Chương 2.5: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Chiếc xe buýt đến nơi vừa đúng lúc cửa thính đường mở rộng. Khi xuống khỏi xe, phần dưới thấp không còn lấy một chỗ ngồi. Một người bạn của Fran giúp nàng đưa tôi lần theo thang lầu cao lên tận tầng bao lơn chót. Một người bạn khác, tín đồ thuộc cùng hội thánh thấy chúng tôi đến đã đứng dạy nhường chỗ cho tôi. Tôi cẩn thận đặt mình ngồi xuống ghế, nhăn nhó vì đau đớn. Fran thì đứng tựa vào tường hành lang bên cạnh tôi.
Ban hợp ca vừa chấm dức bản nhạc cho cô Kuhlman xuất hiện trên bục giảng. Cô mặc chiếc áo màu hồng và vẫy tay chào đáp lại khán giả đang hoan hô cô. Rồi cô cất tiếng hát, yêu cầu hội chúng hát theo. Mọi người quanh tôi đều hát tất cả trừ ra chình mình tôi.
Tôi tự hỏi: “ Cô này tự cho mình là gì cơ chứ? Một nữ truyền đạo à! Mình là một thằng ngốc nhất đời mới lâm vào một trường hợp như thế này”.
Trong khi buổi nhóm tiếp tục, nhiều người bắt đầu đi lên tòa giảng làm chứng rằng mình đã được chữa lành. Đây là một thứ ảo thuật gì vậy? Nhất định không thể nào những người này đều là giả dối cả được! Ngay lúc đó cô Kuhlman đứng dậy và chỉ tay về phía bao lơn: “Có một thanh niên ở trên bao lơn kia vừa được Chúa chữa lành vết thương ở xương sống. Anh ấy đang ngồi một chỗ nào đó trên bao lơn cao nhất. Tôi không biết anh ấy là ai hay đang gặp những khó khăn gì, tuy nhiên anh vừa được chữa lành vết thương ở xương sống. Hãy đứng dậy đi. Anh hãy đứng dậy và thừa nhận sự chữa lành cho anh đi”.
Fran bắt đầu thúc vào hông tôi: “ Fred, Fred! Chính anh đấy. Cô ấy đang nói về anh đấy. đứng dậy đi! Đứng dậy đi!”
Tôi lắc đầu và cố rút mình sâu xuống ghế nhưng một trong những người cộng tác với cô Kuhlman đã đi lên hành lang và nghiêng mình nói với tôi: “Tôi tưởng là cô Kuhlman đang nói với anh đấy. Anh không bị thương ở xương sống à?”
Tôi nhìn bà ấy cách lãnh đạm.
Bà ấy hỏi tôi: “ tại sao anh không tin cậy nơi Chúa Jê-sus và đứng dậy?”
Tôi muốn lắc đầu, nhưng có một quyền năng mầu nhiệm lạ lùng nào đó đã buộc tôi đứng dậy. Tôi giơ tay định chống vào thành ghế để đứng lên, nhưng bổng thấy mình không cần dùng sức của đôi tay nữa. Tôi có thể đứng một mình. Và nỗi đau đớn sự nhức nhối đã biến mất.
Tôi vươn mình và chầm chậm uốn mình ra phía trước và sau. Người nữ thành viên mời tôi bước ra hành lang và uốn mình theo tứ phía. Tôi không thể nào ngờ được điều ấy. Sự nhức nhối hoàn toàn biến mất. Lưng tôi trở nên dịu dàng và có thể cong lại được.
Tôi quay lại định nói vài lời vơi Fran, nhưng nàng đang thổn thức: “ Anh Fred! Ngợi khen Chúa! Ngợi khen Chúa! Ngợi khen Chúa!” Nàng chỉ nói được có chừng ấy.
Thật không thể nào ngờ. Tôi đâu có cầu nguyện. Tôi cũng chẳng có một chút đức tin. Tôi đã mĩa mai cười nhạo những việc đã xảy ra. Thế mà thình lình và vô duyên cớ, tôi được chữa lành cách lạ kỳ.
Người nữ nhân viên khuyên tôi: “ Anh đi lên , đi xuống dọc hành lang này đi”. Không những thế tôi bắt đầu chạy xuống rồi chạy lên. Mọi người trên bao lơn nhìn tôi. Một số đưa tay lên cao ngợi khen Chúa. Tôi không để ý đến họ . Tôi đã được lành.
Người nữ nhân viên hỏi: “Anh có muốn lên bục giảng với tôi không?”
Tôi bắt đầu đi xuống bậc thang không đợi bà ấy cùng đi. Tôi vụt chạy. Đến nấc thang chót, tôi quay lại chạy lên, nhảy từng ba bậc một. Quả là sự thật. Dù chân tôi có nện mạnh trên sàn nhà vì chạy nhanh, tôi cũng không thấy đau đớn. Tôi lại chạy trở xuống, vừa nhảy vừa lắc lư để thử xương sống. Tôi có cảm tưởng như chưa bao giờ bị thương: Không đau đớn, không khó chịu và cũng không thấy một chút ngượng ngập nào cả.