Thượng Đế Còn Làm Phép Lạ – Chương 1.2
Chương 1.2: Phép Lạ Thực Sự Đã Xảy Ra
Đám đông tại Pittsburg giống y như đám đông tại Los Angeles. Tôi đã mục kích những chiếc xe buýt thuê bao từ Ohio và Kentucky, cùng những chiếc xe từ Ontario và những chiếc xe vận tải nhẹ không mui West Virginia đậu cạnh các chiếc xe Cadillac từ Delaware. Tôi đã trò chuyện với một nhóm các sinh viên thần học của trường Thần học Viện Đại Học Harward ở Boston. Họ đến dự với mục đích quan sát và chế nhạo, nhưng sau đó trở về với niềm tin.
Số bệnh nhân thật là đông đảo. Một thiếu phụ ngồi trên chiếc ghế sát bờ tường bảo với tôi rằng, bà đã chầu chực từ lúc rạng đông. Bà đã đón xe buýt suốt đêm từ Indiannabolis đến đây để mong được chữa lành bệnh ung thư bao tử.
Tôi lách mình đi giữa rừng xe lăn tay ở cửa hông và đi vào thính đường qua lối cửa sau. Phía sau tòa giảng, trong một hành lang hẹp, cô Kathryn Kuhlman đang bách bộ, ngước mắt lên cầu nguyện, môi cô mấp mấy không thành tiếng. Trong khi cô trò chuyện cùng Thượng Đế, cô hoàn toàn quên lãng mọi người xung quanh.
Cuối cùng cô trông thấy tôi và chúng tôi trao vội vàng các câu xã giao. Tôi vừa lắc đầu mở miệng thuật lại những quang cảnh tôi đã thấy ở trước thềm “Tôi thấy một đứa bé…” thì cô đã cảm động ngắt lời tôi “Xin lỗi ông” và giải thích “Tôi phải chủ tọa buổi thờ phượng nữa”.
Cô đăm đăm nhìn vào mặt tôi với đôi mắt xanh hiền hòa và nói với giọng xúc động: “Không ai hiểu tôi hơn chính mình tôi. Tôi hoàn toàn vô năng, và phải tùy thuộc trọn vẹn nơi sự thương xót của Thượng Đế để giúp đỡ những người này. Khả năng của Thượng Đế vượt quá sự hiểu biết của chúng ta, vượt quá đức tin mạnh mẽ nhất của chúng ta, và vượt quá những lời cầu nguyện cao cả nhất của chúng ta nữa”.
Bỗng cô bảo tôi: “Mời ông theo tôi”, rồi nắm lấy tay tôi, kéo nhanh tôi về phía cửa nhỏ đi vào tòa giảng. “Xin ông nhìn ba bức thềm đỏ và cái nắm cửa màu đen kia. Mỗi lần tôi bước lên các bậc thềm đó xoay nắm cửa và bước vào khán đài là tôi thấy mình trải qua sự chết cả ngàn lần. Hàng ngàn người bên ngoài đã đến đây với niềm ao ước tận tình để được chữa lành- để tìm kiếm Thượng Đế. Nhưng tôi không có gì ban cho họ cả, chỉ có Đức Thánh Linh mới có thể ban cho điều đó thôi. Bước chân lên các bậc thềm đó, mở cánh cửa ra, tôi có một niềm cảm xúc mà ông không tài nào hiểu thấu. Tôi biết rằng có nhiều người từ xa đi đến. Tôi biết rằng đây là niềm hy vọng cuối cùng của họ, tôi không có năng quyền chữa bệnh. Tôi chỉ có thể làm mỗi một điều là nhắc nhở họ về sự cao cả, vô biên của Thượng Đế. Tôi chỉ là một chiếc bình được cung hiến, còn lại chính Thượng Đế chu toàn.
Tuần trước, … không, hai tuần trước đây, một người đàn ông đã lọt vào được nơi này trước giờ thờ phượng. Chúng tôi ngăn không cho khán thính giả vào các lối hai bên cạnh vì họ sẽ tràn lấn tôi. Nhưng ông ấy đã vào đây, và xin tôi cầu nguyện cho lỗ tai của ông ta. Tai ông ta bị ung thư. Thú thật tôi chưa nghe một người đàn ông nào khóc nức nở… như ông ta. Ông ta chỉ có mỗi một việc là khóc mà thôi. Ông không cầu nguyện, chỉ nức nở. Chúng tôi hiệp nhau cầu nguyện vài lời đơn sơ, rồi ông ta đi ra”.
Gương mặt cô bỗng sáng ngời và cô hân hoan nói tiếp: “Tuần rồi ông ấy trở lại đây và tai của ông ta hồng hào sinh tốt như thường. Thật là quyền năng của Thượng Đế.” Cô vừa nói vừa thốt lên lời cầu nguyện tạ ơn.