Chương 7-Những Điều Khó Hiểu Trong Kinh Thánh

CHƯƠNG 7: ĐỨC CHÚA TRỜI TRUYỀN CHO ÁP-RA-HAM DÂNG Y-SÁC LÀM CỦA LỄ THIÊU

download (2)

Một trong những phản bác thường được đưa ra để chống lại Thánh Kinh, ấy là “Thánh Kinh dạy rằng Đức Chúa Trời đã truyền lệnh cho Áp-ra-ham phải dâng con trai mình là Y-sác lên làm một của lễ thiêu.” Người ta bảo rằng cây chuyện này biện minh cho tập tục đáng ghê tởm là dâng con người lên làm sinh tế. Cách đây chưa lâu, khi có một người điên thật sự giết con trai mình để dâng lên làm sinh tế cho Đức Chúa Trời, thì những kẻ ngoại đạo đã phao đồn xa rộng rằng chính Thánh Kinh, trong câu chuyện của Áp-ra-ham và Y-sác, đã bảo đảm và phải chịu trách nhiệm cho hành động kia.

Nhiều Cơ-đốc nhân đã rất bối rối, lúng túng vì câu chuyện này. Chúng ta phải làm thế nào để cất đi chỗ khó hiểu rõ ràng này? Nó có thể được giải quyết dễ dàng và cất đi y như cách thức mà phần lớn những điều khó hiểu trong Thánh Kinh đã có thể được giải quyết và cất đi, tức là bằng cách chú ý xem đúng ra thì Thánh Kinh đã nói gì.

“DÂNG NÓ LÊN” CHỨ KHÔNG PHẢI “GIẾT NÓ”

Trước hết, cần lưu ý là chẳng có chỗ nào trong Thánh Kinh chép rằng Đức Chúa Trời truyền cho Áp-ra-ham giết Y-sác cả. Các kẻ thù Thánh Kinh luôn luôn nói rằng Đức Chúa Trời truyền lệnh cho Áp-ra-ham giết Y-sác, nhưng đó không phải là điều Thánh Kinh thật sự chép. Điều Thánh Kinh chép chính xác là Đức Chúa Trời truyền cho Áp-ra-ham “dâng đứa con làm của lễ thiêu” (Sáng 22:2). Dịch đúng nguyên văn là Đức Chúa Trời đã truyền cho Áp-ra-ham “dâng nó lên (trên bàn thờ) làm một của lễ thiêu.”

Áp-ra-ham chỉ được lệnh phải đặt Y-sác lên bàn thờ như một của lễ dâng trọn vẹn cho Đức Chúa Trời mà thôi. Chẳng hay Đức Chúa Trời có sẽ đòi hỏi ông phải đi xa hơn nữa là giết con trai mình đi sau khi đã đặt nó lên bàn thờ để dâng nó cho Đức Chúa Trời, thì ông không biết. Tất cả những gì Đức Chúa Trời đã truyền cho ông phải làm là “đặt nó lên bàn thờ”, sẵn sàng để giết nó và thiêu nó đi, nếu Đức Chúa Trời sẽ đòi hỏi như thế.

Nhưng Đức Chúa Trời đã có đòi hỏi như thế không? Phần ký thuật tuyên bố minh nhiên rằng Ngài đã không có đòi hỏi như thế. Trái lại, rõ ràng là Ngài đã ngăn cấm việc thật sự giết Y-sác (22:11-12). Lệnh truyền đầu tiên của Đức Chúa Trời không phải là giết Y-sác mà chỉ dâng ông lên mà thôi vốn đã rõ ràng như ban ngày căn cứ vào sự kiện chúng ta được bảo cho biết một cách minh nhiên rằng Áp-ra-ham đã làm đúng theo điều Đức Chúa Trời đã truyền cho ông phải làm, tức là “dâng Y-sác.” Câu viết trong Thánh Kinh là “Áp-ra-ham dâng Y-sác” (Hê 11:17) nghĩa là Áp-ra-ham đã làm đúng điều ông đã được bảo là phải làm, nhưng Áp-ra-ham đã không có giết Y-sác, là điều ông không được dạy là phải làm.

Thế thì, đã rõ ràng là lệnh truyền của Đức Chúa Trời là phải dâng lên, không phải là một lệnh truyền phải giết. Câu chuyện theo như Thánh Kinh kể lại không phải là thoạt đầu Đức Chúa Trời đã truyền cho Áp-ra-ham phải giết Y-sác rồi thiêu đi, và rồi sau đó, khi thấy rằng Áp-ra-ham rất sẵn sàng làm chính việc ấy, thì Ngài mới rút lại lệnh truyền ấy và cung cấp một chiên con để thế chỗ cho Y-sác. Câu chuyện của Thánh Kinh kể lại, là Đức Chúa Trời truyền cho Áp-ra-ham hãy đưa Y-sác lên bàn thờ để dâng Y-sác cho Ngài như một của lễ trọn vẹn, và Áp-ra-ham đã thật sự làm điều ông đã được truyền dạy phải làm. Mà làm như thế, thì cả trong ý định nguyên thủy của Đức Chúa Trời lẫn trong việc thực thi lệnh truyền đó, đều chẳng có dính dáng gì tới chuyện giết Y-sác cả.

VẤN ĐỀ CẤM DÂNG CON NGƯỜI LÀM SINH TẾ

Thế thì câu chuyện trên không hề biện minh cho việc dâng con người làm sinh tế theo nghĩa là thật sự giết một nạn nhân (con sinh) là con người. Trái lại, cả sức mạnh của phần ký thuật đã chống lại một của lễ như thế. Thay vì là truyền lệnh, nó rõ ràng là đã bị cấm. Tuy nhiên, nó biện minh cho việc tự hiến thân chúng ta trọn vẹn cho Đức Chúa Trời, như “một của lễ sống” (Rô 12:1).

Thánh Kinh tiếp tục kể cho chúng ta nghe rằng lúc Áp-ra-ham sắp vượt quá việc dâng con trai mình lên, là điều đã được truyền dạy rõ ràng, và sắp giết con mình, là việc ông không được truyền dạy phải làm, thì Đức Chúa Trời đã can thiệp và ngăn cấm. Đức Giê-hô-va đã sai chính thiên sứ Ngài đến để nói bằng tiếng phán từ trời xuống mà tai người có thể nghe được, cấm làm đổ máu của Y-sác.

“Thiên sứ phán rằng: Đừng tra tay vào mình con trẻ và chớ làm chi hại đến nó; vì bây giờ Ta biết rằng ngươi thật kính sợ Đức Chúa Trời, bởi cớ không tiếc với Ta con ngươi, tức con một ngươi.” (Sáng 22:12) – thiên sứ của Đức Giê-hô-va đã từ trời phán xuống như thế. Thế thì, thay vì khuyến khích việc dâng con người làm sinh tế, câu chuyện này đã tích cực và công nhiên cấm việc làm ấy một cách nghiêm khắc nhất. Cho nên tất cả khó khăn của chúng ta liên quan với phần ký thuật này đều tan biến khi chúng ta mở to đôi mắt ra, đọc thật kỹ phần ký thuật và chú ý xem đúng ra nó dạy gì.