Chức Vụ Chữa Lành- Những Dấu Kỳ Phép Lạ Hiện Nay (Phần 4)
Việc Tạo Các Cơ Quan Mới
Tôi không nhớ bất cứ câu chuyện phép lạ nào trong Tân Ước cụ thể nhắc đến một số các cơ quan mới hoặc các chi thể mới trong cơ thể được tạo dựng. Có lẽ những ngón tay ngón chân của một số người phung được sạch đã được phục hồi, nhưng các chi tiết không được nhắc đến. Người đàn ông bị mù từ lúc sinh ra có lẽ đã nhận được một đôi mắt mới hoặc các dây thần kinh thị giác mới. Chúa Jê-sus đã chữa lành lỗ tai mà Phierơ đã chém đứt, nhưng chúng ta không biết là Ngài gắn chiếc tai cũ vào hoặc Ngài đã tạo nên một cái tai mới (xem LuLc 22:50, 51). Dầu thế nào, có một số trường hợp về các cơ quan mới đã được tạo dựng ngày nay.
Lần đầu tiên tôi nghe về những việc như vầy xảy ra là qua người bạn của tôi Omar Cabrera người Argentina. Ông thuật lại chuyện một bé gái sáu tuổi có một lá phổi bị cắt bỏ bởi phẫu thuật và lá phổi này sau đó đã được tái tạo nhờ lời cầu nguyện. Trong một trường hợp khác, một bé trai sinh ra không có hai tai được cho biết đã đột ngột có cả hai tai với một tiếng nghe kêu tách, giống như bong bóng kẹo gum nổ, vào một trong các buổi nhóm của Cabrera. Tôi nhớ lại rằng John Wimber đã gọi điện cho tôi một ngày sau khi họ kết thúc một kỳ hội đồng có các dấu kỳ và phép lạ ở tại Seattle để kể cho tôi nghe rằng có một số các bác sĩ đã chứng kiến ngón chân của một phụ nữ mọc ra.
Mọi điều đó thật thú vị đối với tôi, nhưng còn thú vị hơn nữa vào 2.1987. Người con trai và con dâu của vị tu viện trưởng Hiệp Hội Truyền Giáo Thế Giới của trường chúng tôi là Paul Pierson, có một buổi hẹn với tôi để cầu nguyện cho con trai họ. Cặp vợ chồng trẻ tuổi là Steve và Sara Pierson, đã trải qua một khoảng thời gian làm công tác xã hội ở tại Guatemala, tại đó họ đã nhận nuôi một bé trai người Guatemala tên là Christian. Cậu bé sinh ra không có hai lỗ tai. Cậu đã được lắp đặt một thiết bị nghe kỹ thuật cao trông giống như cặp headphone của hãng Sony Walkman, và với thiết bị đó cậu bé có thể nghe một ít và có thể học nói. Nhưng khi đến văn phòng hội thảo của tôi cậu chỉ có hai núm tai ở hai bên đầu mà không có các ống tai. Cậu cũng bị mù một phần ở mắt trái.
Tình trạng của cháu trông tuyệt vọng đến nỗi tôi phải thú nhận rằng tôi đã có rất ít đức tin khi đặt tay trên đầu và trên mắt trái của cháu để cầu nguyện xin Chúa chữa lành cháu trong danh Chúa Giê-xu. Không có bằng chứng bất cứ điều gì đang xảy ra, vì vậy tôi cố gắng hết lòng khích lệ Chris và bố mẹ cháu, sau đó họ ra về. Khoảng nửa giờ sau, khi đang chuẩn bị bước vào nhà hàng Marie Callender, Sara nói với Steve: “Anh có trông thấy điều em thấy không?” Ông nhìn nhận rằng ông đã thấy điều đó rồi, nhưng không định nói gì cả. Hai tai đã bắt đầu mọc lên.
Sáng hôm sau, khi đang lái xe xuống phố thì Chris nói: “Mẹ ơi, chữ b-a-k-e-r-y đọc làm sao?” Sara bảo: “Con không thể thấy bảng hiệu đó đâu, con không mang contact lens cơ mà.” Nhưng cậu bé đã thật sự thấy dòng chữ ấy. Cậu nói: “Từ khi tiến sĩ Wagner cầu nguyện cho mắt trái của con, nó đã nóng cháy, và bây giờ con nhìn rõ hơn.”
Tai của Chris chưa hoàn hảo. Nhưng đã có một cái tai nhỏ ở mỗi bên, hoàn tất bởi các ống tai. Cháu vẫn cần sự giúp đỡ của các thiết bị nghe, nhưng các hoạch định nhằm cho cháu vào một trường khuyết tật bây giờ đã thay đổi.
Bốn tháng sau đó, lớp kem trên mặt bánh đã được bổ sung khi Steve và Sara đem Chris đến một buổi cầu nguyện khác. Và Sara đề cập đến việc những phụ nữ ở cả hai bên trong gia đình cô đều có khuyết tật với phần cột sống phía trên, khiến họ phải ngã người về trước. Cô đang lo lắng bởi vì điều này ngày càng làm cho cô khó thở hơn, cô bị đau lưng mãn tính, và hơn nữa bệnh ấy khiến cô trông không được đẹp. Sara đã từng là một hoa khôi trong thị trấn của mình tại Fresno, California. Liệu tôi có cần cầu nguyện cho điều đó nữa không?
Tôi đã vui mừng để cầu nguyện. George Eckart, người điều phối đội cầu nguyện chữa lành trong lớp học Thông công Trường chúa nhật 120 người đã cùng với tôi cầu nguyện như một tổ. Chúng tôi phát hiện có một chân ngắn, và chiếc chân này đáp ứng lập tức với lời cầu nguyện. Sau đó, khi chúng tôi bắt đầu cầu nguyện cho xương lưng của cô, Đức Thánh Linh đã đến trên cô một cách hiển hiện. Cô rơi vào một trạng thái gần như hôn mê và bắt đầu run rẩy, mặc dầu cô đã đứng suốt một giờ. George và tôi cảm nhận được các xương và cơ bắp ở lưng và vai cô đang chuyển động bên dưới tay chúng tôi và xương sống của cô trở nên thẳng hoàn toàn. Điều này đáng lưu ý đến nỗi một người hàng xóm nhìn thấy cô ngày hôm sau đã hỏi có phải cô đã bắt đầu dùng một loại nịt lưng mới hay không. Cô đã cao thêm được 2 phân. Về sau, cô viết: “Đây là một sự thay đổi lạ lùng cả diện mạo thuộc thể lẫn đời sống tâm linh của tôi.”
Nhưng đó không phải là tất cả. Trong khi Đức Thánh Linh đáp đậu trên Sara, Steve đang ngồi ở dãy bên kia của phòng nhóm. Thánh Linh của Đức Chúa Trời đã hành động trên anh một cách lạ thường và thúc đẩy anh cầu nguyện cho Sara để cô mang thai và có một đứa con. Trong nhiều năm, họ đã ao ước một đứa con ruột, nhưng nay họ đã bắt đầu thất vọng. Như dự kiến, điều này xảy ra hầu như lập tức. Khi tôi đang viết điều này thì tình trạng mang thai của cô đang diễn tiến tốt đẹp và mọi sự đều bình thường.
Khiến Sống Kẻ Chết
Nhiều người coi việc Chúa Jê-sus gọi Laxarơ sống lại từ kẻ chết sau bốn ngày là phép lạ tuyệt vời nhất của Chúa Jê-sus. Vì vậy, có thể đoán trước rằng những người nghi ngờ liệu những công việc Chúa Jê-sus đã làm ngày xưa có được làm ra ngày nay hay không thì cuối cùng, như Rex Gardner nói: “sẽ chơi con bài cuối cùng của họ” và bảo rằng: “Nếu những lời hứa lạ lùng vẫn còn ứng nghiệm ngày nay như bạn nói, thì việc khiến sống kẻ chết ở đâu nào?” 19
Cách đây không lâu, tôi cảm nhận là đã có được một cuộc thảo luận khá tích cực về vấn đề chữa lành với một nhà thần học được tôn trọng ở cấp độ thế giới cho đến khi đề tài khiến kẻ chết sống lại xuất hiện. Ông ra về mà không nghi ngờ gì về quan điểm của mình. Ông nói: “Chính đó – là chỗ mà tôi muốn nhấn mạnh. Chữa lành ư? Được thôi. Đuổi quỷ ư ? Có thể. Tôi sẵn sàng nói về những điều đó, nhưng khiến sống kẻ chết thì không. Đó là một thái cực mà tôi không thể khoan nhượng.”
Có lẽ tôi không phải là một người hay nói thẳng thừng, nhưng mãi đến gần đây tôi vẫn có những nghi ngờ về khả năng người chết thật sự sống lại ngày nay. Giả định trước của tôi cho rằng sự chết là một quá trình không thể đảo ngược và bất cứ sự sống lại của kẻ chết nào thì hẳn phải được giải thích bởi sự kiện người ấy chưa hề chết thật sự, mà có lẽ chỉ ở trong tình trạng hôn mê và ngừng các hoạt động của thân thể.
Một biến cố đầy kịch tính trong Hội thánh Lake Avenue Congregational của chính tôi đã giúp tôi xem xét lại sự giả định trước này. Sara Cadenhead, một bà mẹ trẻ nhóm lại ở Hội Thánh chúng tôi. Trước ngày Lễ Cảm Tạ vào năm 1982, bà đi ra sân sau nhà, chợt bà lưu ý bé trai 12 tháng tuổi của mình là John Eric, đã biến mất một khoảng thời gian. Nỗi lo sợ tồi tệ nhất của bà đã đến khi bà phát hiện cháu nằm úp mặt và đang nổi trên bể bơi trong nhà. Kéo cháu ra, bà kinh hoàng vì thấy cháu đã ngừng thở và biến sắc xanh. Bà gọi những người phụ giúp y tế khám xét cho cháu, nhưng đã quá trễ. Nhân viên y tế là Mark Nelson đã công bố cậu bé “chết lâm sàng.” 20 Trong lúc đó, một chiếc xe cảnh sát chạy ngang và những nhân viên tình nguyện đưa cậu bé đến Bệnh Viện Huntington. Vì vậy, Sara đưa cậu đi và cùng vào phòng cấp cứu.
Tình cờ, hai bác sĩ nhi khoa đảm đương ca cấp cứu này, là Richard Johnson và William Sears, đều là các thành viên trong Hội Thánh Lake Avenue Congregational. Vợ của tôi, Dorris, quan tâm đặc biệt đến trường hợp này. Cô phỏng vấn các bác sĩ khoa nhi. Và được phép của Sara Cadenhead để xem xét những báo cáo y tế này. Với các tài liệu mà cô tập hợp được, cô đã viết câu chuyện này trên tạp chí Cơ Đốc Christian Life (9.1983).
Như mọi người đều biết, John Eric đã không còn dấu hiệu của sự sống trong ít nhất là 40 phút, và có thể hơn nữa. Thuốc men đã làm hồi phục một số các phản xạ của hoạt động tim, nhưng nó giả tạo đến nỗi các bác sĩ đã viết ở trên bảng chỉ dẫn điều trị là: “Không hồi phục.”
May mắn cho Sara và John Eric, Đức Chúa Trời đã không quan tâm đến lời ấy. Một cú điện thoại đã đến với phòng thu hình của chương trình truyền hình Cơ Đốc địa phương, Trinity Broadcasting Network (TBN) và một buổi cầu nguyện đặc biệt đã được tiến hành. Vào khuya hôm đó, Sara trở lại bệnh viện để vâng theo một mạng lệnh từ nơi Chúa, bồng đứa bé trong tay mình, cô bắt đầu chà xát cháu bằng một loại dầu của bệnh viện. Sau mấy giờ đồng hồ, sự nhận biết đã bắt đầu trở lại với cơ thể cháu bé, và không bao lâu sau đó, John Eric mở đôi mắt ra và kéo cặp kính của một y tá.
Các nhà thần kinh học tiên đoán sự tổn hại của bộ não 100 phần trăm, và bảo rằng John Eric có thể sẽ sống như một loại thực vật. Nhưng trong một tuần lễ sau, cậu bé đã được xuất viện và chẳng bao lâu đã hoàn toàn bình thường trong mọi hoạt động. Nhân viên y tế ở tại bệnh viện đã đặt cho cháu cái tên là Em Bé Laxarơ. Tờ nhật báo địa phương là Pasadena Star News đã tường thuật câu chuyện, và kết thúc bằng các bức tranh, trên trang bìa dưới một hàng tít lớn: “PHÉP LẠ.” 24 Sara và John Eric đã tham dự lớp học Trường Chúa Nhật của tôi một thời gian, vì vậy tôi biết họ rất rõ.
Các sự kiện đã được chứng minh đầy đủ bằng tài liệu. Nhưng lời giải thích các sự kiện còn phụ thuộc vào thế giới quan của người quan sát. Tin là thấy. Đối với những người đã quyết định rằng chết là một quá trình không thể đảo ngược được, thì điều gì đó hơn cả phép lạ khiến sống kẻ chết đã xảy ra với John Eric.